Nhưng, cho dù có phát hiện ra thì cũng không sao, rất hiếm khi hắn ta không hoàn thành được nhiệm vụ, sát thủ cười khẩy: "Nếu đã sắp chết thì việc gì phải biết là ai phái tôi đến".
"Ồ, vậy sao?", Vương Lãnh đứng lên mỉm cười, chợt quay người lại, ánh mắt bình tĩnh nhìn về phía tên sát thủ.
Khoảnh khắc đó đã khiến tên sát thủ giật mình, đồng tử con ngươi của Vương Lãnh tựa như vì sao trên trời, khiến hắn ta như nhìn thấy được bầu trời đầy sao, cảm nhận được sự nhỏ bé của bản thân, nhỏ bé đến mức hắn ta không dám cự tuyệt.
"Là Vương Hải Sơn phái tôi tới..."
Nghe vậy, Vương Lãnh thản nhiên cười nhạt, quả nhiên đúng như hắn đoán.
Vương Hải Sơn... quả nhiên không từ bỏ dã tâm!
Vốn Vương Lãnh chỉ muốn vạch trần âm mưu của Vương Hải Sơn, sau đó đuổi ông ta ra khỏi nhà họ Vương, nhưng giờ ông ta lại năm lần bảy lượt ra tay đối phó với hắn, lần nào cũng đều là sát chiêu, việc này khiến trong lòng Vương Lãnh trở nên nguội lạnh.
Nếu đã như vậy, thì không thể nương tay được nữa...
Ngước mắt lên nhìn về phía đối thủ, Vương Lãnh thản nhiên nói: "Nói cho tôi biết, hang ổ của Vương Hải Sơn ở đâu, tôi có thể cho anh chết một cách nhẹ nhàng".
Mấy thành viên then chốt của nhà họ Vương, hắn, chị dâu Tô Hàm Vận, bác cả Vương Chính Phong, chú ba Vương Hải Sơn, còn cả con trai của chú ba Vương Chấn Ngạo, đều cùng sống trong biệt thự nhà họ Vương.
Nếu như Vương Hải Sơn muốn mưu hại hắn và anh họ, vậy thì không thể nào bàn kế bày mưu trong biệt thự nhà họ Vương được, nhất định phải có hang ổ của riêng ông ta.
Lúc này, tên sát thủ đó cũng đã bừng tỉnh lại sau một lúc đờ đẫn ra, nhất thời nghĩ lại mà thấy sợ.
Nhưng khi hắn ta nhìn rõ gương mặt của Vương Lãnh thì đột nhiên lại trở nên tràn đầy tự tin, dù sao một tên nhãi nhép thế này, cho dù thực lực có cao cường thế nào thì cũng đến được mức độ nào?
Sát thủ nghe vậy bèn cười khẩy, nói: "Hừ, cậu tự tin có thể thoát khỏi tay tôi thế ư?"
Vương Lãnh nghe xong, thản nhiên mỉm cười: "Người có thể giết được tôi, đến nay tôi vẫn chưa gặp được, nếu như anh không muốn nói vậy thì xem ra phải dùng chút thủ đoạn rồi".
Nói xong, Vương Lãnh chậm rãi đi về phía tên sát thủ.
Sát thủ thấy vậy, lập tức chau mày, hắn ta giơ con dao lên, ra sức đâm về phía Vương Lãnh.
Nhưng Vương Lãnh chỉ nhẹ nhàng giơ tay lên, không cần dùng quá nhiều sức lực, bàn tay cầm dao của sát thủ nháy mắt vặn vẹo, toàn bộ xương bàn tay của hắn ta lập tức đứt gãy, con dao trong tay rơi xuống mặt đất.
"A!"
Trong rừng cây yên tĩnh đột nhiên vang lên tiếng kêu thảm điên cuồng của tên sát thủ.
Lúc này đã là nửa đêm, công viên này rất rộng lớn, rừng cây ở đây cũng cực kỳ hẻo lánh, khu nhà ở xung quanh cũng ở cách đó rất xa, cho nên không kinh động đến bất cứ ai.
Dưới sự đau đớn quằn quại, cả người tên sát thủ còng xuống, không ngừng lùi về sau, bước đi lảo đảo.
Vương Lãnh lạnh lùng đứng nhìn, vẫn nhẹ nhàng chậm rãi tiêu sái đi tới như cũ, trên mặt chỉ có sự thương hại.
"Tôi cho anh thêm một cơ hội cuối cùng, nói cho tôi biết hang ổ của Vương Hải Sơn ở đâu, tôi có thể cho anh chết một cách thoải mái".