Nghe Vương Lãnh nói vậy, Phương Đồng đương nhiên hiểu được là Vương Lãnh đã đồng ý, vì vậy vội vàng nói: "Cậu đang ở trong biệt thự của nhà họ Vương sao? Tôi sẽ phái người đến đón cậu!"
Vương Lãnh gật đầu, vậy cũng được, đỡ phiền phức: "Được".
Cúp điện thoại không bao lâu, Vương Lãnh cảm nhận được có một chiếc xe đang tiến đến biệt thự của nhà họ Vương, hắn biết chiếc xe này không phải xe của nhà họ Vương, cũng không có vẻ gì là khách, tất nhiên là Phương Đồng sai người tới đón.
Bởi vì Vương Hải Sơn và Vương Chấn Uy không còn ở đó, mà Tô Hàm Vận cũng đã rời khỏi nhà họ Vương, biệt thự khổng lồ của nhà họ Vương này chỉ còn lại Vương Lãnh và Vương Chính Phong ở cùng nhau.
Nhưng Vương Chính Phong thường xuyên đến công ty nên cả biệt thự, trừ Vương Lãnh ra, chỉ có quản gia và người hầu.
Với thân phận của bọn họ đương nhiên không thể quản đến chuyện của Vương Lãnh, cho nên cũng không cần báo cáo, Vương Lãnh đi thẳng xuống lầu tiến đến chiếc xe sang trọng đó.
Dù không phải là người mê xe sang nhưng Vương Lãnh vẫn biết đến một số thương hiệu xe sang nổi tiếng.
Nên chỉ cần nhìn thoáng qua hắn liền nhận ra chiếc Rolls-Royce đậu trước biệt thự của nhà họ Vương.
Phương Đồng đã đặc biệt cử một chiếc Rolls-Royce đến đón hắn, điều này cho thấy ông ta rất coi trọng hắn, có vẻ như ... ông ta đang thực sự gặp rắc rối.
Sau khi tài xế kính cẩn hỏi thân phận của Vương Lãnh, anh ta mở cửa cho hắn lên xe, ngồi trên chiếc xe sang trọng, không lâu sau Vương Lãnh đã đến Quán Thần Quyền.
Hắn không ngờ rằng cách trang trí của Quán Thần Quyền này lại vô cùng xa hoa, trông không giống một phòng tập quyền anh chút nào mà giống một hội quán cao cấp.
Có thể mở một phòng tập quyền anh lớn như vậy ở khu đô thị Kim Lăng, vốn chiếm dụng rất nhiều đất đai, cho thấy Phương Đồng có rất nhiều tài sản.
Điều này là tất nhiên. Là một võ giả cổ hiếm hoi ở thành phố Kim Lăng, Phương Đồng còn mở võ quán nhận học viên. Đương nhiên sẽ được rất nhiều võ giả ào ạt đến, ngay cả những người giàu có và quyền lực cũng có mối liên hệ chặt chẽ với ông ta, lợi ích kiếm được hẳn là rất nhiều.
Vừa xuống xe, Vương Lãnh đã nhìn thấy Phương Đồng đang đợi ở cổng, lúc này tuy sắc mặt không tái nhợt như trước nhưng cánh tay bị gãy khiến người ta khi nhìn thấy cũng cảm thấy buồn thay.
Lúc trước, trận đấu ở khách sạn, Phương Đồng bị ảnh hưởng không nhỏ, tuy rằng không biểu hiện ra, nhưng trong ánh mắt của ông ta, Vương Lãnh vẫn có thể cảm giác được một tia tuyệt vọng.
Bị thương do kỹ năng không bằng người, đây là chuyện không thể tránh được, điều này cũng xem như may mắn rồi, nếu đêm đó không có Vương Lãnh, e rằng Phương Đồng đã mất mạng, huống chi là bị đứt một cánh tay.
Nhìn thấy Vương Lãnh, Phương Đồng vội vàng đi tới rất cung kính, sau đó lộ ra vẻ vô cùng nịnh nọt: "Cậu Vương, cậu rốt cuộc cũng tới rồi, đã dùng bữa sáng chưa?"
Vương Lãnh gật đầu, ở nhà cho dù thường ngủ tới trưa, người hầu vẫn sẽ làm bữa sáng cho hắn.
Phương Đồng rất vui mừng vì Vương Lãnh đến, ông ta vội vàng dẫn đường đưa Vương Lãnh vào trong Quán Thần Quyền.
Đại sảnh của Quán Thần Quyền giống như đại sảnh của một khách sạn, cực kỳ rộng và sáng ngời, trong số đó có mấy cô lễ tân xinh đẹp, bọn họ vô cùng ngạc nhiên khi thấy quán chủ đưa một cậu thanh niên đi vào một cách kính cẩn như vậy.
Quán chủ là người thế nào chứ, người có thể khiến ông ta xem trọng như vậy thì ai nấy cũng là ông chủ lớn, bảy tám mươi tuổi, chưa từng coi trọng một người trẻ tuổi nào như vậy.