Trong lúc vẫn còn bàng hoàng, thấy Vương Lãnh nhìn tới, cô nhất thời không thể tiếp nhận. Cô không thể hết hận hắn ngay lập tức, nhưng cũng không còn căm giận như trước nữa.
Sau một hồi sửng sốt, Vương Chính Phong mới dần bình tĩnh lại, nghiến răng nói: "Hải Sơn, mọi chuyện có thật sự là như vậy không?"
Tuy rằng người mà ông ấy không mong muốn phạm sai lầm nhất là Vương Lãnh, nhưng ông ấy cũng không mong muốn sự thật thành ra thế này.
Người em trai duy nhất của ông ấy độc ác tới nỗi xuống tay cả với hai đứa cháu trai của chính mình chỉ vì...
Nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của Vương Chính Phong, Vương Hải Sơn lạnh lùng cười: "Anh không cần buồn, em nhẫn tâm với anh như vậy, anh cũng không cần coi em là em trai nữa".
Vương Chính Phong tức giận quát lên: “Là vì anh đau lòng, anh không ngờ em lại độc ác như vậy, nói đi, đây có phải là sự thật không”.
Đoạn ghi âm đã chứng minh tất cả, nhưng Vương Chính Phong vẫn hy vọng nghe được sự thật từ chính miệng Vương Hải Sơn.
Ông ấy hy vọng Vương Hải Sơn sẽ phủ nhận.
“Mọi chuyện đúng như những gì anh đã nghe được”, Vương Hải Sơn phẩy tay, bình thản nói.
Nghe được những lời này, trái tim Vương Chính Phong chợt nhói đau, nhưng ngay lập tức, ông ấy càng tức giận hơn.
Vì thái độ của Vương Hải Sơn, ông ấy tức giận đến mức không muốn nói gì.
Quay đầu nói với vệ sĩ bên cạnh: "Đưa nó xuống, sau đó báo cho cảnh sát xử lý".
Vương Hải Sơn cười lạnh lẽo, vẻ mặt ngày càng nham hiểm: "Anh cả, anh biết em là người thế nào mà, Vương Hải Sơn này không làm thì thôi, đã làm thì phải làm đến cùng, không bao giờ chấp nhận thất bại, em sẽ dẹp hết tất cả chướng ngại vật trước mặt".
Vương Chính Phong dường như nghĩ ra điều gì đó, mặt biến sắc: "Mày..."
Không đợi Vương Chính Phong nói xong, Vương Hải Sơn lập tức cắt ngang, giọng nói lạnh lẽo như ma quỷ: "Nếu các người đã biết cả rồi, vậy... tôi sẽ cho các người một lựa chọn, đồng ý để con trai tôi làm người thừa kế, tôi sẽ tha cho các người con đường sống”.
Mọi người nghe vậy đều vô cùng kinh ngạc, tự hỏi không biết có phải Vương Hải Sơn đã mất trí rồi không, tới nước này rồi mà vẫn nói như vậy được.
"Vương Hải Sơn, đồ súc sinh nhà mày, tới giờ mà mày vẫn nói nhảm được sao?"
"Nếu bố biết mày điên cuồng như vậy thì đã ấn đầu mày vào tường rồi..."
"Súc sinh, mày muốn làm cái gì nữa, còn không mau khoanh tay chịu trói mà nhận tội đi?"
Vương Hải Sơn mặc kệ sự tức giận của mọi người, bởi vì ông ta biết, chỉ một lát nữa thôi bọn họ sẽ phải thay đổi thái độ, mặt dày mà tới nịnh bợ ông ta.
Không nói nhiều, Vương Hải Sơn trực tiếp lấy điện thoại ra: "Tới lúc các người ra mặt rồi".