Nhưng sau khi biết được tin tức này, Vương Chính Phong chỉ sững sờ, gương mặt hiện lên vẻ bi thương nồng đậm, sau đó mới kiềm chế xuống, xua tay nói: "Sau khi an táng xong, tất cả những người nhìn thấy đều không được lan truyền ra ngoài!"
Cấp dưới nghe vậy, cúi người vâng lời rồi quay người rời đi.
Hít sâu một hơi, Vương Chính Phong quay người rời đi, không nói gì với Vương Lãnh.
Nhìn thấy ông ấy rời đi, Vương Lãnh âm thầm cảm thán, nguy cơ đầu tiên sau khi sống lại đã an toàn trôi qua, vậy tiếp theo chính là phải nỗ lực mạnh lên, để bù đắp lại những tiếc nuối khác.
...
Đêm đã khuya, Vương Lãnh ngồi trên giường trong phòng, đang nhắm mắt tu luyện.
Mặc dù đã nhập định nhưng hắn cũng không đặt hết toàn bộ tinh thần vào trong tu luyện, bởi vì hắn dự đoán được, đêm nay có lẽ sẽ có chuyện xảy ra.
Đột nhiên có tiếng động truyền đến bên tai, mặc dù âm thanh rất nhỏ, nhưng Vương Lãnh vẫn có thể nghe thấy cực kỳ rõ ràng, đó là tiếng cửa phòng khẽ mở.
Bên cạnh phòng của hắn là phòng của Tô Hàm Vận.
Rõ ràng âm thanh này truyền đến từ bên phòng của Tô Hàm Vận.
Lúc này đã là nửa đêm, phòng nào cũng có nhà vệ sinh bên trong, cho dù Tô Hàm Vận dậy đi vệ sinh thì căn bản cũng không cần phải ra khỏi phòng.
Cho nên Vương Lãnh bỗng mở mắt ra, hắn biết, chuyện đã từng xảy ra sẽ xảy ra vào đêm nay!
Hiện giờ hắn trùng sinh quay về, đương nhiên không thể để cho chuyện bi thương đó xảy ra thêm lần nữa.
Vậy nên Vương Lãnh lặng yên không một tiếng động đi ra khỏi phòng, đuổi theo bóng hình xinh đẹp kia.
Tô Hàm Vận đã rẽ qua cầu thang, Vương Lãnh sợ kinh động đến cô nên chỉ đành liếc nhìn một cái, nhưng hắn rõ ràng nhìn thấy Tô Hàm Vận mặc một chiếc váy liền tinh tế.
Đêm khuya không mặc đồ ngủ, không mặc quần áo ở nhà, mà lại mặc chiếc váy như vậy, rõ ràng cho thấy Tô Hàm Vận cả đêm không ngủ.
Đến ban công tầng bốn, Tô Hàm Vận đứng ở rìa ban công, nhìn xuống bên dưới tối đen như mực.
Mặc dù đây là tầng bốn, không phải quá cao, nhưng cũng hơn mười mét, nếu nhảy từ trên này xuống thì tỷ lệ tử vong là rất lớn.
Do vậy, Tô Hàm Vận mới chọn đến đây để nhảy lầu tự tử.
Ngước mắt nhìn ngọn núi phía xa, ánh mắt Tô Hàm Vận lộ vẻ ảm đạm.
Cô vốn cho rằng, kẻ đầu sỏ gây chuyện đã phải trả giá rồi thì bản thân cô sẽ nhẹ nhõm hơn, có thể vui vẻ mà sống giống như trước đây.
Nhưng vẫn cả đêm mất ngủ như trước, trong lòng cô vẫn không ngừng có âm thanh vang lên.
Âm thanh này cho cô biết, cô đã không còn sạch sẽ nữa, là một người phụ nữ đã bị vấy bẩn.
Cũng chính âm thanh này khiến cô cuối cùng đã quyết tâm, kết liễu số mệnh bi thảm của chính mình ở đây.
Lúc này nhìn xuống bên dưới tối đen, cô không hề có bất cứ hối hận nào, chỉ có mong chờ.