• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Vừa dứt lời, mọi người đều kinh hãi, trong vòng chưa đầy một phút, ngoài cổng đã vang lên những tiếng kêu rên, tiếp theo là những tiếng động lớn, cánh cổng nặng nề được mở ra, một đám võ sĩ xông vào.  

 

Thấy đám người này, mọi người liền biến sắc, vẻ mặt vô cùng hoảng sợ.  

 

Những người này trong tay đều cầm dao, có người còn cầm cả súng lục, bọn họ xông vào phòng họp và chĩa hung khí vào những người trong đó.  

 

Những người này đều rất cường tráng, thân hình đã khiến người ta sợ hãi, trên tay còn cầm theo vũ khí. Vẻ mặt lạnh lẽo của bọn họ khiến các vị trưởng lão không dám lên tiếng, thậm chí là phát ra bất kì âm thanh nào.  

 

Nhìn đám người im như thóc, Vương Hải Sơn lớn tiếng cười: "Giờ thì các vị muốn đối đầu với tôi hay là phục tùng tôi đây?"  

 

Vương Chính Phong nghe vậy vô cùng giận dữ: "Hải Sơn! Trong mắt mày còn có người anh trai này không?"  

 

Nhìn Vương Chính Phong, Vương Hải Sơn thản nhiên nói: "Lúc trước thì có, nhưng chờ lát nữa anh chết đi thì không còn nữa".  

 

Nghe vậy, mọi người lại được một phen bàng hoàng, không ngờ Vương Hải Sơn còn định giết chết cả anh ruột của mình chỉ vì chức vị chủ nhà.  

 

Xem ra một người khi đã mất đi lí thì có thể làm bất cứ điều gì để đạt được mục đích của mình.  

 

Việc này khiến bọn họ nhất thời không biết mình đã lựa chọn đầu hàng từ khi nào.  

 

Vương Chính Phong nghe vậy vừa sợ vừa giận, không ngờ Vương Hải Sơn lại điên rồ tới vậy, mặt ông ấy đỏ bừng, tức giận tới nỗi không nói nên lời!  

 

Vương Chấn Uy lúc đầu cũng hơi sợ hãi, nhưng lúc này, khi đã chắc chắn, nỗi sợ trên mặt anh ta dần biến mất, thay vào đó là vẻ mặt vô cùng đắc ý.  

 

Anh ta hét lên: "Các người còn chần chờ gì nữa?"  

 

Theo mệnh lệnh của Vương Chấn Uy, đám võ sĩ đồng loạt xông về phía Vương Chính Phong, tình hình đột nhiên trở nên nguy cấp!  

 

 

 

Trong đám côn đồ đang áp sát lại gần, có hai tên đang cầm súng lục Hessen, vì vậy những vệ sĩ tập trung bên cạnh Vương Chính Phong đều sợ hãi không dám nhúc nhích.  

 

Cho dù thực lực của bọn họ rất mạnh mẽ, có khả năng chiến đấu giỏi đến như thế nào, cũng không cách nào ngăn cản được súng lục, vì vậy bọn họ chỉ có thể cúi đầu không dám phản kháng.  

 

Nhìn thấy nguy hiểm ập đến, Vương Chính Phong lộ vẻ bi thương, trong lòng cảm thấy vô cùng đau buồn.  

 

Không ngờ Vương Hải Sơn tàn ác đến vậy, hiện tại ông ấy đang ở trong tình trạng nguy cấp, vốn không có khả năng xoay chuyển tình thế!  

 

Nhưng vào lúc này, một giọng nói nhàn nhạt vang lên: "Vương Hải Sơn à Vương Hải Sơn, ông thật sự cho rằng mình tính toán không chút thiếu xót nào sao?"  

 

Vẻ mặt cười nham nhở, Vương Hải Sơn chờ nhìn Vương Chính Phong chết trong tay thuộc hạ của mình, nhưng không ngờ rằng từ bên cạnh lại vang lên âm thanh này.  

 

Vương Hải Sơn quay đầu nhìn Vương Lãnh đang lên tiếng, thấy trên mặt hắn tràn đầy vẻ khinh thường, ông ta nhất thời tức giận.  



Trên mặt lộ ra vẻ gớm ghiếc, Vương Hải Sơn lạnh lùng nói: "Tao thật muốn biết, còn thiếu sót cái gì?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK