Ông ta không ngờ rằng đối thủ cũ của mình Tô Vĩ Phong, trước kia đã bị Quán Thần Quyền đè bẹp không thể trở mình, lại trở nên mạnh mẽ như vậy.
Đứng thản nhiên quay đầu nhìn cách trang trí của phòng huấn luyện, Tô Vĩ Phong cảm thán: "Phòng huấn luyện của Quán Thần Quyền thật sự rất đẹp".
Khuôn mặt của Phương Đồng trở nên cứng ngắc.
Nếu là trước đây, lời nói của đối phương nghe có vẻ tâng bốc ông ta, nhưng hiện tại...
Ông ta cảm thấy được sự chế giễu một cách trắng trợn.
"Thật đáng tiếc là sau này Quán Thần Quyền chắc sẽ không có được khung cảnh như ngày hôm nay".
Nghe được lời nói của Tô Vĩ Phong, lông mày Phương Đồng chợt nhíu chặt, còn chưa kịp lên tiếng, đám học trò phía sau đã giận dữ hét lên: "Xấc xược, ông thật sự cho rằng chúng tôi không trị được ông sao?"
"Ồ...", Tô Vĩ Phong cười nhạt, trên mặt hết sức khinh thường nói: "Chỉ dựa vào đám nhãi nhép các người sao?"
Tô Vĩ Phong nói những lời như vậy thì sớm đã xem thường ra mặt rồi, các học trò của Quán Thần Quyền vô cùng tức giận nhìn nhau rồi trừng mắt nói: "Đúng vậy thì sao, các người thật sự cho rằng chúng tôi không thể đánh bại các người sao?"
Tô Vĩ Phong cười lớn, liếc mắt nhìn vài người họ, sau đó nhìn về phía Phương Đồng, khinh thường nói: "Đừng nói là các người, ngay cả thầy của các người cũng chưa chắc đã là đối thủ của tôi!"
Nghe vậy, Phương Đồng tức đến đỏ mặt tía tai.
Đến tận cửa ức hiếp đã khiến ông ta vô cùng phẫn nộ, bây giờ còn xúc phạm bọn họ nhiều như vậy, sao ông ta có thể chịu được?
Nghiến răng nghiến lợi, Phương Đồng lạnh lùng hét lên: "Tô Vĩ Phong, đừng có ức hiếp người quá đáng!"
Tô Vĩ Phong nhếch miệng, ánh mắt càng lạnh lùng hơn: "Tôi chính là muốn xỉ nhục các người, các người có thể làm gì được? Đừng nói là ông, cho dù tất cả người có mặt tại đây cũng không có ai là đối thủ của tôi!"
Tô Vĩ Phong kiêu ngạo như vậy, khiến tất cả mọi người đều giận đến đỏ mặt tía tai, hận không thể tiến lên xé xác tên này ra từng mảnh.
Mọi người vẫn cố nén lại, nhưng phía sau lưng Phương Đồng lại có một người đột nhiên lao ra.
Anh ta là học trò lớn nhất của Phương Đồng, thực lực không tệ, tuổi trẻ đầy khí thế cho nên mới bốc đồng như vậy.
Hạ Trường Đông lao ra, Phương Đồng mới phản ứng lại, ông ta hét lên một tiếng ‘quay lại’, nhưng đã quá muộn!
Không chỉ Hạ Trường Đông lao ra, Tô Vĩ Phong cũng lao tới.
Bây giờ ông ta cần phải giết gà dọa khỉ, dẫm lên những người trong Quán Thần Quyền, muốn cho bọn họ biết ông ta mạnh đến mức nào, còn bọn họ nhỏ bé ra sao!
Hai người nhanh chóng đến gần, cả hai đều giơ nắm đấm phải lên, rồi bất ngờ va vào nhau!
Sau một tiếng gầm lên, một người ngã văng ra ngoài, nhưng Tô Vĩ Phong vẫn đứng đó, không ngừng cười nhạo.