Gã ta hoàn toàn không muốn trải qua loại đau đớn đó thêm một lần nào nữa, vì vậy biểu hiện của gã ta chỉ có sự kinh hoàng và sợ hãi, không một chút phẫn nộ.
"Tôi khiến anh đau đớn như vậy, anh có phục không?"
Tuy rằng Vương Lãnh đã nhẹ lực lại, Viên Vũ Phi không còn đau đớn như vậy nữa, nhưng thân thể vẫn bị đè nén, lúc nào Vương Lãnh còn chưa buông tay ra thì gã ta vẫn chưa được nhẹ nhõm.
Sự đè nén cực đại này lại khiến nước mắt gã ta không ngừng tuôn rơi, gã ta hét lên thảm thiết: "Tôi phục mà! Tôi thực sự không dám xúc phạm đến cậu nữa, xin hãy tha cho tôi đi!"
Đúng lúc này, một dòng chất lỏng màu vàng nhạt chảy xuống từ đáy quần của Viên Vũ Phi khiến mọi người đều hiểu rằng gã ta đau đến mức tè ra quần.
Tuy rằng có chút không biết xấu hổ, nhưng bọn họ biết rằng đối mặt với một đối thủ mạnh như vậy, không có gì ngạc nhiên khi bọn họ trở nên như thế này.
Khi nhìn thấy điều này, Vương Lãnh cũng biết rằng Viên Vũ Phi đã phục mình sát đất, vì vậy hắn hất tay một cái khiến Viên Vũ Phi văng ra tới lối đi.
Không cần mệnh lệnh của lão Phó, hai tên hộ vệ chạy tới, cởi áo khoác che lên đũng quần của Viên Vũ Phi rồi kéo gã ta đi.
Những hộ vệ còn lại kinh hãi nhìn Vương Lãnh, trong khi lão Phó cũng nhìn chằm chằm hắn, trong mắt có sự kính nể.
Mặc dù ông ta có thế lực lớn, trải rộng ở nhiều thành phố cấp tỉnh, nhưng ông ta cũng biết rằng mọi thứ được tôn trọng là bởi thực lực.
Mà Vương Lãnh lại là một Đại tông sư, có sức mạnh đến mức khiến ông ta phải kính nể.
Cung kính bước về phía trước, lão Phó chắp tay hơi cúi người xuống nói nói: "Vãn bối Phó Thanh Phong, chào Đại tông sư!"
Nhìn thấy ông mình chắp tay thi lễ, cô gái xinh đẹp ở bên cạnh chợt sững sờ.
Ngay cả khi đối mặt với người đó, ông nội cũng chưa từng coi trọng như vậy, nhưng tại sao bây giờ?
So với cô ta, các hộ vệ cũng đều kinh ngạc, nhưng nếu là người sành sỏi thì họ sẽ biết được lão Phó hành động như vậy, hoàn toàn là nên làm!
Uy nghiêm của một Đại tông sư có thể chống lại cả một quốc gia!
Vương Lãnh đường đường là một tiên tôn, bị một ông già câu nệ nhưng hắn không hề cảm thấy không thích đáng, mà chỉ không hiểu đại tông sư Phó Thanh Phong đang nói là gì.
Có lẽ đây chỉ là một cảnh giới trong võ cổ.
Dù sao, năng lực tu tiên của hắn là điều vô cùng kinh ngạc trên thế giới này, và không một ai biết về nó.
Vương Lãnh cũng không giải thích gì thêm, chỉ thờ ơ gật đầu, hắn vốn định tiếp tục ngồi xuống tu luyện, nhưng lại thấy tảng đá dưới chân đã ướt do trận hỗn chiến xảy ra vừa rồi.