Đây là lần đầu hắn trọng sinh, vẫn còn rất nhiều tiếc nuối, thực lực cũng chưa được nâng cao, nếu có thể kết giao với vài người cũng khá tốt.
Vì vậy, Vương Lãnh không từ chối lời mời của Phó Thanh Phong, hắn gật đầu rồi nhẹ nhàng nhảy từ trên phiến đá xuống ngôi đình.
Thấy vậy. bọn họ cũng không còn ngạc nhiên nữa.
Dù sao một người mạnh mẽ như vậy, dù có nhảy từ khoảng cách mấy chục mét cũng không ai cảm thấy ngạc nhiên.
Lúc tới đình Vương Lãnh mới bắt đầu nghiêm túc nhìn hai người trước mặt.
Giống như những gì hắn đã nhìn thấy trước đó, mặc dù ông lão này đã già nhưng lưng rất thẳng, ánh mắt uy nghiêm, ông ta đứng im ở đó, vô cùng vững vàng và điềm tĩnh.
Vừa nhìn, Vương Lãnh đã biết đây là người có thực lực rất mạnh, nếu không đã không có uy lực lớn như vậy.
Vương Lãnh đưa mắt nhìn cô gái ngồi bên cạnh, cô gái này vừa rồi có lên tiếng giúp hắn, tuy không hề cảm kích cho lắm, nhưng hắn vẫn biết cô gái này là một người lương thiện.
Cô ta rất xinh đẹp, nét mặt thanh tú, rúng động lòng người, đôi mắt trong như nước, nhưng lúc này lại mang một vẻ đẹp vô cùng lạnh lùng.
Nhìn xuống, Vương Lãnh nhận thấy dù có chiếc váy trắng dài che khuất nhưng vẫn có thể thấy rõ dáng người duyên dáng của cô ta, vừa mảnh mai lại đầy đặn.
Một người xinh đẹp như vậy khiến Vương Lãnh cũng hơi kinh ngạc.
“Khụ, khụ”, ho nhẹ một tiếng, Phó Thanh Phong lúc này mới bước tới, ông ta định nói gì đó nhưng lại bị ánh mắt hoài nghi của Vương Lãnh cắt ngang.
Nghe thấy tiếng ho của Phó Thanh Phong, lúc này Vương Lãnh mới quay đầu nhìn ông ta, hắn đột nhiên phát hiện phổi của Phó Thanh Phong hình như có chút vấn đề.
Sau khi suy nghĩ, Vương Lãnh nói: "Nếu tôi đoán không sai, hình như phổi của ông Phó có chút vấn đề?"
Lúc trước, hắn nghe Viên Vũ Phi gọi Phó Thanh Phong là ông Phó, nên hắn cũng gọi như vậy, vả lại ông ta cũng có tuổi rồi, hơn nữa cũng rất biết đối nhân xử thế, gọi như vậy cũng là điều hoàn toàn hợp lý.
Phó Thanh Phong nghe vậy thì hơi ngạc nhiên, không biết sao Vương Lãnh lại phát hiện ra, vừa định trả lời thì cô gái xinh đẹp bên cạnh đã bước lên: “Đúng vậy, ông nội tôi bị tổn thương ở phổi, dạo này rất hay phát tác, có lúc còn ho tới nỗi không kiềm chế được, không biết anh...có cách gì không?”
Vương Lãnh vừa nhìn đã biết phổi của Phó Thanh Phong có vấn đề, điều này khiến Phó Dẫn Lan kỳ vọng rất lớn vào Vương Lãnh, hy vọng hắn thực sự có cách chữa khỏi bệnh cho ông nội.
Phó Thanh Phong cười nói: "Lan Nhi đừng nói linh tinh, cậu Vương đừng để ý, vết thương này của tôi là do bị kẻ xấu đánh lén, đã mấy chục năm trôi qua và cũng khám tới mười mấy bác sĩ rồi, tôi đã sớm quen với nó rồi".
Rõ ràng, ngay cả khi cho rằng Vương Lãnh rất mạnh và là một đại tông sư, nhưng Phó Thanh Phong vẫn không nghĩ là Vương Lãnh có thể chữa khỏi vết thương cho ông ta.
Vương Lãnh gật đầu: "Vết thương của ông là do lúc nguy cấp, khí tức bạo phát, không được chữa trị kịp thời nên đã lan sang phổi và để lại di chứng".