Sau khi Từ Phi Nhã từ chối, Vương Lãnh đã chế nhạo vài lời, và mối quan hệ giữa hai người liền đi xuống nhanh chóng rồi trở thành thù địch.
Bây giờ Vương Lãnh đã bày tỏ, hắn có thể đoán được rằng Lôi Hạo Vũ nhất định sẽ đến để cười cợt và trả thù cho việc hắn thất bại lần trước.
Quả nhiên, vừa hết tiết, Lôi Hạo Vũ liền trưng bộ mặt giả lả tới chỗ Vương Lãnh.
Tên mập híp mắt, nói: “Lão đại, Lôi Hạo Vũ tới rồi”.
Vương Lãnh hờ hững gật đầu, hắn sớm đã cảm nhận được rồi.
Chỉ là hắn không thèm để ý tên hề này thôi.
Lôi Hạo Vũ ngồi lên bàn của tên mập, cả người ngả về sau, lạnh lùng nhìn Vương Lãnh, trong mắt hiện lên một tia chế giễu.
Thấy thế, tên mập khó chịu với hắn ta ra mặt.
Nhưng Lôi Hạo Vũ này cực kỳ hung ác, lúc đầu chỉ là mâu thuẫn với một bạn học, thế là liền nhờ người chặn cổng trường, may mà cậu học sinh đó khéo léo chạy thoát qua tường, sau đó vội vàng chuyển sang trường khác, vì vậy hắn ta chưa kịp gây ra chuyện gì lớn.
Loại người có thù tất báo này tên mập có chút e dè, có điều lão đại ở ngay bên cạnh, muốn đối phó cũng là lão đại ra tay, thế nên cậu ta chỉ cần ngồi bên quan sát là được rồi.
“Vương Lãnh, sao, vết thương lòng đã vơi đi chưa?”
Vương Lãnh không thèm nhìn hắn ta, ánh mắt kiên định.
Hắn trầm mặc không đáp, khiến cho Lôi Hạo Vũ cực khó chịu, hắn ta đang muốn Vương Lãnh ê chề kia.
Có điều bộ dạng thản nhiên của Vương Lãnh trông chẳng giống vậy chút nào, vậy là hắn ta liền cảm thấy có chút bực mình.
Đặc biệt là dáng vẻ thản nhiên kia, có phải là không coi hắn ta ra gì?
Thế là hắn ta nghiến răng, nói tiếp: “Dù là người nhà họ Vương, thì cũng chỉ là con cóc ghẻ mà thôi, loại như mày đừng hòng đòi ăn thịt thiên nga”.
Bạn học xung quanh thấy Lôi Hạo Vũ tiến tới chỗ Vương Lãnh liền biết sắp có chuyện.
Và bọn họ đều biết hai người không ưa nhau vì Từ Phi Nhã
Trước đây không gây gổ gì thì thôi, nhưng quan hệ hai người vẫn luôn như một ngòi nổ, chỉ cần một kích thích nhỏ liền bùng phát.
Có điều bọn họ không rõ nếu hai tên sừng sỏ này gây gổ thì ai sẽ thắng.
Nghĩ tới mấy tên thuộc hạ của Lôi Hạo Vũ, mọi người liền thấy hắn ta rất ghê gớm.
Thế nhưng thực lực của Vương Lãnh cũng không kém cạnh, nghe nói có thể một chọi mười mấy, vậy là lại cảm thấy Vương Lãnh cũng rất ghê gớm.
Nhưng dù là ai thắng, trận xô xát này đều khiến cho những học sinh ngày ngày vùi đầu vào học tập nảy lên một tia vui mừng.
Có trò để xem, ai mà không vui chứ?
Vương Lãnh liếc xéo một cái, không tỏ ra thái độ.
Tuy hắn không thèm đoái hoài tới tên hề làm trò này, nhưng hắn ta đã làm ầm ĩ ở đây, làm sao có thể cam chịu suốt được?
“Tôi là con cóc ghẻ thì cậu là con kiến chăng?”
Trong mắt hắn, loại người trần mắt thịt như hắn ta chính là một con kiến, một con kiến dễ dàng bị dẫm chết!