Tuy nhiên, những bộ quần áo xa hoa mà họ mặc khiến khí chất cao quý của bọn họ được tôn lên bội phần, từng cử chỉ hành động đều mang theo sự uy thế khó mà diễn tả.
Bọn họ đều là bậc trưởng lão của nhà họ Vương, đồng thời cũng chính là các bậc tiền bối còn sót lại trong huyết mạch chính của Vương Thị.
Mọi việc trong nhà họ Vương đều do chủ nhà Vương Chính Phong quản lý, các vị trưởng lão này chỉ phụ trách trợ giúp.
Ngoài các bậc trưởng lão thì Vương Chính Phong cũng đã tới, ông ấy ngồi ở vị trí đầu tiên, vẻ mặt trầm mặc, không nói một lời.
Ngồi ngay phía dưới là em trai của chủ nhà, Vương Hải Sơn, ông ta cũng một thành viên trong hội trưởng lão.
Ngoài người già và trung niên, còn có hai người trẻ tuổi, một trong số đó là Vương Chấn Uy.
Vì là người thừa kế thứ hai của nhà họ Vương và được Vương Hải Sơn đặc biệt dẫn tới để giới thiệu với các vị trưởng lão, nên anh ta cũng tham gia vào buổi họp quan trọng liên quan đến tương lai của nhà họ Vương này.
Người còn lại là Tô Hàm Vận ngồi ở phía trong góc, vì việc này liên quan đến cô, nên cô cũng có mặt ở đây.
Tô Hàm Vận im lặng như bao người khác, ẩn sâu trong đôi mắt như làn nước mùa thu ấy là cả một nỗi buồn khó nói.
Bị ép gả cho một người mà cô chưa từng gặp mặt đã là đau đớn lắm rồi, nhưng lại càng đau đớn hơn khi vừa mới kết hôn đã mất chồng, giờ đây còn bị chính người em họ của mình cưỡng hiếp. Đả kích cuối cùng này khiến cô hoàn toàn mất đi hi vọng vào cuộc sống, tất cả chỉ còn lại một đống tro tàn.
Lúc này đã là bảy giờ đúng, mọi người đều im lặng chờ đợi Vương Lãnh đến.
Nhưng một tiếng trôi qua, Vương Lãnh vẫn không xuất hiện, mọi người bắt đầu nhíu mày.
Bọn họ không hề tán thành kì hạn ba ngày này, vì vậy đều thầm trách Vương Chính Phong tại sao lại đồng ý. Nhưng lúc xảy ra chuyện này không ai không có mặt ở đó, mọi chuyện đã vậy, bọn họ đành phải chấp nhận thôi.
Nhưng đã muộn lắm rồi mà Vương Lãnh vẫn chưa tới, một ông cụ không nhịn được nhíu mày nói: "Các người nói xem có phải tên súc sinh kia không dám xuất hiện không?"
Những người khác vốn cũng mất kiên nhẫn rồi, giờ thấy ông cụ nói vậy thì đều đồng tình: "Đâu chỉ là không dám xuất hiện, tôi thấy sau khi xảy ra chuyện hôm đó, có lẽ tên súc sinh này đã bỏ chạy rồi!"
Nói xong, người này liếc nhìn Vương Chính Phong, trong con ngươi đục ngầu chứa đầy sự trách móc.
Có thế thấy người này rất không hài lòng với quyết định của Vương Chính Phong nên mới nhân cơ hội nói như vậy.
Mọi người nghe xong đều âm thầm gật đầu, dù sao chuyện Vương Lãnh cưỡng hiếp Tô Hàm Vận là sự thật, mọi người đều bắt gian tại giường, không một ai tin Vương Lãnh bị hãm hại.
Nói gì thì nói, Tô Hàm Vận thật sự rất xinh đẹp, đã vậy Vương Lãnh còn là một tên ăn chơi trác táng, có chút men rượu trong người là liền có thể làm bừa.
Bất mãn vì phải chờ đợi lâu, mọi người không ngừng trách móc, bắt đầu phàn nàn về quyết định của Vương Chính Phong.
Tuy vậy, Vương Chính Phong vẫn im lặng, vẻ mặt trầm tư, đối mặt với những lời chỉ trích, ông ấy không nói lấy một lời.