• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 4: Tự đánh gãy một tay, tao sẽ tha cho mày tội chết
 
             Hội Hắc Long?  

             Không ngờ ba người đàn ông này lại là thành viên của hội Hắc Long!  

             Nghe thấy ba chữ ‘hội Hắc Long’, sắc mặt của những người qua đường thay đổi rõ rệt, ở thành phố Kim Lăng, ba chữ ‘hội Hắc Long’ có thể dọa trẻ ngừng khóc vào ban đêm!  

             Là một băng đảng ngầm lớn nhất thành phố Kim Lăng, hội Hắc Long có thâm căn cố đế. Trên bề nổi, sở hữu tới 2, 3 công ty trị giá hơn một tỷ nhân dân tệ, chưa kể khối tài sản giải trí ngầm phủ khắp các ngõ ngách ở Kim Lăng.   

             Nghe đồn, hội Hắc Long có ba ngàn hội nhóm, hội trưởng là con riêng của một nhân vật lớn trong tỉnh, quyền thế kinh người, nếu người thường dám đắc tội hội Hắc Long thì cả nhà bị diệt vong là còn nhẹ.   

             Mấy thanh niên nhiệt huyết đang định anh hùng cứu mỹ nhân, lúc này càng khiếp sợ hơn, hai chân co rúm, cũng may vừa rồi bọn họ không xông lên...  

             Vương Lãnh thờ ơ lắc ly rượu trong tay, đương nhiên hắn đã từng nghe qua cái tên hội Hắc Long này, nhưng trong mắt Vương Lãnh, cho dù hội Hắc Long có đáng sợ cỡ nào, suy cho cùng cũng chỉ là một đám kiến hôi ăn chơi trác táng thôi.   

             Đường đường là một tiên tôn như hắn sao có thể để tâm đến một bang hội được thành lập từ một đám người phàm như vậy chứ?  

             Từ Phi Nhã lạnh lùng cười: "Phương Hạo, anh coi Từ Phi Nhã tôi là đồ ngốc sao?! Nếu thật sự vào hội Hắc Long, các người còn thả tôi ra nữa sao?!"   

             “Cô Từ, cô đang nghi ngờ hội Hắc Long của chúng tôi sao?”, sắc mặt Phương Hạo chợt trầm xuống, trên người tràn ngập sự đe dọa.   

             Sắc mặt Từ Phi Nhã tái mét, nhưng vẫn mạnh miệng: "Phương Hạo, tôi không có ý nghi ngờ hội Hắc Long, nhưng tôi hy vọng anh suy nghĩ cho kĩ, nhà họ Từ chúng tôi cũng không dễ động vào đâu".   

             “Nhà họ Từ?”, Phương Hạo lại giễu cợt: “Chỉ là một gia tộc nhỏ hạng hai mà tưởng mình cao quý lắm”.  

             Từ Phi Nhã cắn chặt môi, đôi mắt xinh đẹp chứa đầy sự nhục nhã, nhà họ Từ đúng thật chỉ là một gia tộc hạng hai như Phương Hạo nói, thậm chí còn không bằng nhà họ Vương chỗ Vương Lãnh đang ở.  

             “Từ Phi Nhã, đừng rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt. Tôi cho cô một cơ hội cuối cùng, giao đồ ra đây, nếu không nhà họ Từ sẽ bị xóa sổ”, giọng nói của Phương Hạo vô cùng cay nghiệt, lạnh lẽo đến thấu xương.  

             Từ Phi Nhã kinh sợ, lùi lại mấy bước như bị sét đánh. Cô ta đương nhiên hiểu Phương Hạo không hề uy hiếp mình, nếu cô ta thật sự không giao ra thứ đó, nhà họ Từ chắc chắn sẽ bị diệt vong!  

             Đôi mắt xinh đẹp của Từ Phi Nhã hiện lên vẻ không muốn, để có được thứ đó, nhà họ Từ đã tổn thất không biết bao nhiêu nhân lực cũng như tài lực, vậy mà còn chưa kịp cầm nóng tay đã phải giao cho người khác, cô ta thật sự không cam tâm.  

             Nhưng cuối cùng, Từ Phi Nhã vẫn phải từ bỏ, cô ta không thể đem cả nhà họ Từ ra đánh cược được.  

             “Phương Hạo, tôi có thể giao đồ cho anh, nhưng anh phải thả tôi đi và bảo đảm rằng sẽ không tới làm phiền nhà họ Từ”, Từ Phi Nhã hít sâu một hơi.  

             Phương Hạo cười khẩy: “Được”, so với thứ đó, nhà họ Từ căn bản chẳng là cái thá gì.  

             “Đồ đang ở chỗ anh ta”, Từ Phi Nhã đột nhiên chỉ vào Vương Lãnh vẫn đang say sưa uống rượu.  

             Phương Hạo quay đầu nhìn Vương Lãnh, vẻ mặt nghi hoặc.  

             “Đồ ở dưới chân anh ta”, Từ Phi Nhã hít một hơi thật sâu rồi nói tiếp. Vừa rồi bỏ chạy, nhân lúc Vương Lãnh không để ý cô ta đã ném đồ xuống dưới chân hắn. Lúc đầu cô ta định nhờ Vương Lãnh ngáng chân đám người Phương Hạo, chờ sau khi trốn thoát được thì sẽ quay lại lấy. Nhưng cô ta không ngờ Vương Lãnh lại là một kẻ hèn nhát, không dám ngăn cản đám người đó.  

             “Cô Từ quả là thông minh”, Phương Hạo không khỏi cảm thán, Từ Phi Nhã này thật không đơn giản, ngay cả hắn ta cũng không ngờ cô ta sẽ ném một món đồ có giá trị bừa bãi như vậy. Quả nhiên, nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất.  

             “Đi lấy đồ lại đây”, Phương Hạo liếc nhìn hai người phía sau rồi ra lệnh.  

             Bọn họ tới chỗ Vương Lãnh kéo bàn ra, nhưng mặt đất hoàn toàn trống không.  

             "Anh Hạo, không có gì hết".  

             Vẻ mặt Phương Hạo bỗng trở nên u ám: "Từ Phi Nhã, cô chơi tôi đấy à?"  

             “Không thể nào, rõ ràng tôi đã ném nó xuống dưới bàn mà”, Từ Phi Nhã vừa lo lắng vừa bực bội.  

             “Các người đang tìm cái này sao?”, lúc này Vương Lãnh đột nhiên mỉm cười nói, trong tay cầm một chiếc hộp sắt cũ màu đen đã han gỉ, có vẻ như đã rất lâu đời rồi.  

             “Thằng nhãi, mày chán sống rồi à, ngay cả đồ của hội Hắc Long cũng dám động vào”, một tên đứng sau Phương Hạo hung hăng bước lên.  

             “Đem đồ đến đây rồi tự mình đánh gãy một cánh tay, tao sẽ tha cho mày tội chết”, giọng điệu của Phương Hạo vô cùng lạnh lẽo, như là việc để Vương Lãnh tự mình đánh gãy một cánh tay đã là khai ân lắm rồi vậy.  

             Những người vây xem không khỏi nhìn Vương Lãnh với ánh mắt đồng cảm, hắn đã đắc tội hội Hắc Long, tự đánh gãy một cánh tay đã là nhẹ nhàng lắm rồi.   

             Ngược lại, từ Phi Nhã lại có chút hả hê, nếu không ngoài dự đoán, tên công tử bột ăn hại Vương Lãnh chắc chắn sẽ sợ đến nỗi tè ra quần, phải quỳ xuống mà xin tha.  

             Dù không đến nỗi bị chặt đứt một cánh tay, nhưng bị đánh một trận nhừ tử là điều khó tránh khỏi. Từ Phi Nhã thầm nghĩ, cứ coi như là trả thù cái tên thấy chết không cứu này đi.  

             Nhưng ngay lập tức, phản ứng của Vương Lãnh khiến cô ta vô cùng bất ngờ.  

             “Tự đánh gãy tay?”, Vương Lãnh cười khẩy: “Hội Hắc Long của các người cũng uy phong quá nhỉ”.  

             "Ha".  

             Những người vây xem cũng phải hít sâu một hơi, tên nhóc này đúng là chán sống rồi, ngay cả hội Hắc Long cũng dám gây hấn?!  

             

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK