Nhìn Tô Hàm Vận rời đi, Vương Lãnh ngẩng đầu lên thì thấy Vương Chính Phong đi tới.
Vừa nãy, ông ấy đang thu dọn tàn cục, trấn an mọi người, bây giờ những việc nên làm cũng đã làm xong rồi mới lập tức đi tới chỗ Vương Lãnh.
"Lãnh Nhi, cháu..."
Vương Lãnh thản nhiên mỉm cười: "Bác cả muốn hỏi về thực lực của cháu à?"
Vương Chính Phong khẽ nhíu mày, nghĩ ngợi rồi lắc đầu nói: "Bác quả thực muốn hỏi, nhưng bác biết, việc này chắc chắn là bí mật đối với cháu, vậy bác không hỏi nữa, chỉ cần cháu biết mình làm gì là được".
Nhìn người đàn ông trung niên coi hắn như con trai ruột, Vương Lãnh gật đầu: "Cháu biết, nhất định sẽ không phụ sự kỳ vọng của bác cả".
Vương Chính Phong có thể cảm nhận được, Vương Lãnh bây giờ đã không còn là tên ăn chơi đàn đúm trước đây nữa, việc này khiến ông ấy vô cùng vui mừng.
Hít sâu một hơi, Vương Chính Phong vỗ vai Vương Lãnh rồi quay người đi ra bên ngoài.
Nhìn bóng lưng chớp mắt như già đi rất nhiều của Vương Chính Phong, Vương Lãnh bất đắc dĩ lắc đầu.
Biết được nguyên nhân cái chết của con trai, còn cả dã tâm điên cuồng muốn đối phó với chính mình của em trai, con dâu và cháu trai đều là những người bị hại, việc này đối với Vương Chính Phong mà nói, đều là những đả kích rất lớn.
Cho dù thân là gia chủ, cho dù nội tâm có mạnh mẽ thế nào, gặp phải những chuyện này cũng không tránh khỏi cực kỳ đau buồn mà suy sụp tinh thần.
Cũng may... tất cả đã kết thúc rồi.
Khẽ nhếch miệng, Vương Lãnh không nghĩ nhiều nữa, tiếp tục quay đầu lại nhìn qua cửa sổ xuống bên dưới lầu.
Nhìn thấy vệ sĩ áp tải Vương Hải Sơn và Vương Chấn Ngạo, lông mày Vương Lãnh nhíu chặt lại.
Ở tiên giới, cái nơi cá lớn nuốt cá bé đó, nếu như không hoàn toàn giải quyết kẻ địch thì sẽ đem lại hậu họa khôn lường.
Cho nên, Vương Lãnh căn bản không có ý định tha mạng cho Vương Hải Sơn và Vương Chấn Ngạo, bắt buộc phải bóp chết mối họa ngay từ khi mới bắt đầu.
Hai người Vương Hải Sơn trăm phương ngàn kế muốn giết hắn như vậy, đã tự chuốc lấy cái chết rồi.
Cho nên ánh mắt lóe lên vẻ lạnh lùng, Vương Lãnh nhấc bàn tay lên, hai cây ngân châm sắc nhọn từ trong lòng bàn tay hắn như đạn bắn mạnh ra ngoài.
Vèo một tiếng, trực tiếp xuyên vào trong sọ của Vương Hải Sơn và Vương Chấn Ngạo, máu bắn ra như một đóa huyết hoa.
Hai người bỗng nhiên ngã xuống, đám vệ sĩ bên cạnh kinh hãi hô lên, chớp mắt loạn cào cào.
Không lâu sau, có người chạy đến chỗ Vương Chính Phong, nói vào tai ông ấy gì đó.
Vương Lãnh bình thản nhìn, hắn biết, người đó chắc chắn báo cáo việc Vương Chấn Ngạo và Vương Hải Sơn cùng chết một cách đột ngột.
Vương Lãnh cũng biết, Vương Chính Phong không cần nghĩ cũng có thể đoán ra, tất cả việc này đều do hắn làm, cho nên hắn mới đợi, để xem bác cả sẽ làm thế nào.
Cho dù bác cả có mắng hắn, hung dữ với hắn, hắn cũng thản nhiên chấp nhận.