Đây chắc chắn không phải là con người! Tất cả mọi người đều kinh hãi đến mức sắc mặt trắng bệch ra, không biết nên nói cái gì, chỉ biết há hốc miệng, gần như mở to đến hết cỡ!
Trong này, người kinh hãi nhất chính là Vương Hải Sơn và Vương Chính Phong, bọn họ từng sống trong biệt thự nhà họ Vương cùng với Vương Lãnh, có thể xem là vô cùng quen thuộc.
Vì vậy, bọn họ rất không thể chấp nhận được, một công tử bột bình thường thậm chí là một tên phế vật lúc này lại khiếp sợ đến như vậy!
Mặt Vương Hải Sơn cắt không ra giọt máu, loạng choạng, không thể không lùi lại một bước.
Không chỉ có ông ta, mấy tên côn đồ đứng cạnh Vương Lãnh đều sợ tới mức tè ra quần, vội vàng chạy ra ngoài muốn tránh xa Vương Lãnh.
Tất cả mọi người đều khiếp sợ, không dám thở mạnh, cảnh tượng này thực sự rất kinh người.
Chỉ có Vương Hải Sơn phản ứng lại, ông ta biết nếu không giết tên quái dị này, thì kế hoạch mà mình dày công bày ra sẽ tan thành mây khói!
Cho nên, khi hoàn hồn lại, ông ta lập tức giận dữ hét lên: "Mau tiến lên, giết hắn cho tôi, nếu không tôi sẽ trừ tiền của các người!"
Nghe thấy Vương Hải Sơn gầm lên, đám côn đồ vẫn bất động, tiền quan trọng, nhưng bọn họ biết rằng mạng sống còn quan trọng hơn.
Nhìn thấy bọn họ không ra tay, Vương Hải Sơn sửng sốt, vội vàng quát: "Ai trong các người giết được hắn, tôi đưa một triệu tệ!"
Những tên côn đồ đó vẫn bất động.
"Tôi đưa năm triệu tệ!"
Bọn côn đồ nhìn nhau có vẻ muốn động thủ, nhưng vẫn sợ hãi không dám bước tới.
Vương Hải Sơn nhìn thấy vậy thì nghiến răng nghiến lợi, tuy là trưởng lão của nhà họ Vương và là em trai của gia chủ nhưng tài sản không nhiều, nhiều nhất cũng vài chục triệu tệ, còn không đến trăm triệu tệ.
Do vậy, việc rút ra năm triệu tệ đã là giới hạn của ông ta, nếu bỏ ra nhiều hơn chắc chắn sẽ cảm thấy xót xa vô cùng.
Nhìn thấy Vương Lãnh chế giễu, nhìn mình bằng ánh mắt lãnh đạm, Vương Hải Sơn đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng, trực tiếp lao thẳng tới Thiên Linh Cái.
Nghiến răng nghiến lợi, Vương Hải Sơn đành ngậm bồ hồn làm ngọt quát to: "Ai trong các người giết được hắn, tôi cho các người mười triệu tệ!"
Mặc dù mười triệu tệ đối với ông ta là rất nhiều, nhưng tính mạng quan trọng hơn tài sản, nên ông ta chỉ có thể miễn cưỡng đưa ra một khoản tiền lớn như vậy.
Nếu Vương Lãnh chết rồi, sau khi tiếp quản nhà họ Vương, khối tài sản hàng trăm triệu tệ há chẳng phải để ông ta tha hồ tiêu xài sao, cho nên việc mua bán này rất có lời.
Mặc dù thực lực của Vương Lãnh thi triển vô cùng kinh người, nhưng đám côn đồ này là những kẻ liều lĩnh, hiếu chiến.
Muốn bọn họ bán mạng cũng không sao, nhưng phải đem ra đủ tiền, mười triệu tệ cũng đủ kích thích sự quyết liệt của họ.
Vì vậy, sau khi nghe Vương Hải Sơn nói xong, đôi mắt của đám côn đồ kia đột nhiên sáng lên, bọn họ nhìn vào mắt Vương Lãnh như thể nhìn thấy tiền.