Chương 17: Bùa tụ linh
Đan dược cũng tương tự như pháp bảo, được chia thành bốn cấp độ nhân, địa, thiên, thánh. Mỗi cấp độ lại chia thành thượng, hạ, trung, tam phẩm.
Viên đan dược hộ mệnh của Phương Đồng mặc dù còn chưa đạt được cả cấp nhân, nhưng nó cũng đã không còn là đồ vật thuộc thế giới con người nữa, linh lực ẩn chứa trong đó chắc chắn có thể có tác dụng với những người tu tiên cấp thấp.
Từ nguồn linh lực dâng trào bên trong đó, Vương Lãnh có thể mơ hồ cảm nhận được viên đan dược này có tác dụng tăng cường nguyên khí và một số tác dụng giống Bồi Nguyên Đan.
Hay nói cách khác, đây là một viên Bồi Nguyên Đan đã bị suy yếu một trăm lần, tuy hiệu quả không cao, nhưng với Vương Lãnh lúc này cũng có thể tạm thời áp chế được ảnh hưởng của linh lực cuồng bạo.
Lúc này, hắn không thể luyện chế ra bồi nguyên đan, bởi vì rất khó có thể thu thập được đủ dược liệu chỉ trong một sớm một chiều. Nhưng có viên đan dược này, hắn có thể thử thăng cấp mà không cần lo linh lực sẽ bị bộc phát.
Dù trong lòng rất vui, nhưng mặt Vương Lãnh không hề biến sắc, Phương Đồng vẫn đang chăm chú theo dõi hắn, hy vọng có thể nhìn thấy sự thay đổi của hắn, nhưng sự lạnh lùng của Vương Lãnh khiến lòng ông ta dần chầm xuống.
Vào lúc ông ta bắt đầu tuyệt vọng, một giọng nói lạnh lùng vang lên: "Ông có thể đi được rồi".
Phương Đồng ngẩng đầu nhìn, thấy Vương Lãnh đang từ từ bỏ chiếc hộp vào túi quần, ông ta vô cùng vui mừng, sau khi liên tục gật đầu cảm ơn mới được nhà họ Từ tiễn ra ngoài.
Mọi chuyện đã xong xuôi, Vương Lãnh cũng không có hứng thú ở lại nữa, hắn nhận lấy thẻ ngân hàng mà Từ Lập Sam đưa, từ chối lời mời hộ tống bằng ô tô, chậm rãi đi về phía cửa khách sạn.
Từ Phi Nhã vô cùng thất vọng.
Mới tuần trước, cô ta còn đối xử với Vương Lãnh như một con chó, nhưng bây giờ, khi thấy được sức mạnh của Vương Lãnh, không chỉ cô ta mà bố cô ta thậm chí là cả nhà họ Từ cũng phải ngưỡng mộ.
Sự thay đổi này đã tạo thành một khoảng cách rất lớn, khiến cô ta cảm thấy hối hận một cách khó hiểu vì sự từ chối lúc đầu của mình.
Giờ đây cô ta cũng biết rõ, Vương Lãnh chắc chắn đã ghi hận trong lòng nên mới xem thường cô ta như vậy.
Vào lúc cô ta đang do dự, không biết có nên đi tiễn Vương Lãnh hay không, Từ Lập Sam đã vội vàng bước lên đẩy tay cô ta nói: "Mau đi đi".
Thấy sự sốt ruột trong ánh mắt của bố, nghĩ đến sự thờ ơ của Vương Lãnh với mình, Từ Phi Nhã thầm than khổ, nhưng bố cô ta đã yêu cầu như vậy, cô ta đành phải vội vàng đuổi theo.
“Vương Lãnh, để tôi tiễn anh”, sau khi đuổi kịp Vương Lãnh, Từ Phi Nhã đè nén sự mất mát trong lòng, gượng cười nói.
Vương Lãnh nhìn cô ta lạnh lùng nói: "Không cần".
Bây giờ có thể nói là hắn đã bị đuổi ra khỏi nhà họ Vương, không thể quay lại khi không có bằng chứng rằng hắn bị hãm hại. Tối nay, hắn định ở khách sạn hoặc công viên ven hồ để tu luyện vậy nên đương nhiên cũng không cần Từ Phi Nhã tiễn.
Từ Phi Nhã mím chặt đôi môi đỏ mọng, im lặng một hồi mới nói tiếp: "Vương Lãnh, thành thật cảm anh vì đã cứu nhà họ Từ".
Vương Lãnh lắc đầu: "Tôi nói rồi, không cần cảm ơn. Tôi ra tay chỉ vì mười triệu đó thôi".
Nghe những gì Vương Lãnh nói, cảm nhận được sự lạnh lùng trong giọng điệu của hắn, Từ Phi Nhã cười khổ, đành lấy trong túi ra một chiếc thẻ ngân hàng: "Trong thẻ này có bốn trăm ngàn nhân dân tệ, tiền lúc trước mua bùa còn thiếu".
Vương Lãnh liếc nhìn rồi nhận lấy không chút do dự.
Mặc dù bây giờ hắn đã nhận được 20 triệu, nhưng nếu đã lấy bùa Kim Cang của hắn thì trả tiền cũng là điều hiển nhiên thôi.
Quan trọng hơn là, sau khi nhận tiền, hắn và Từ Phi Nhã sẽ hoàn toàn cắt đứt, không ai nợ ai, không còn ân oán, sau này cũng không cần liên lạc nữa.
Vương Lãnh hoàn toàn không hề có hứng thú với người phụ nữ từng xem thường hắn như một con chó.
Thấy Vương Lãnh nhận lấy thẻ ngân hàng, Từ Phi Nhã lập tức hỏi: “Bây giờ vẫn còn sớm, hay chúng ta đi uống một ly đi?”
Vương Lãnh lắc đầu: "Tôi không có hứng... cô không cần tiễn nữa đâu”.
Từ Phi Nhã nghe xong liền ngây người, bước chân khựng lại, vẻ mặt vô cùng thất vọng.
Chỉ có thể nhìn Vương Lãnh rời đi, bóng lưng dần chìm vào bóng tối.
Lòng đầy tiếc nuối!
...
Tới công viên ven hồ nơi hắn từng ở tối hôm qua, Vương Lãnh tìm một góc kín đáo rồi ngồi xuống, lấy chìa khóa trong hộp gỗ ra.
Lúc này trong lòng hắn vô cùng tò mò không biết bên chiếc trong hộp bí ẩn này là gì.
Có thể khiến võ giả cổ và hội Hắc Long tranh giành, chắc chắn không thể là đống đồng nát trên đường được.
Hắn dùng chìa khóa từ từ mở chiếc hộp sắt bí ẩn ra, thấy đồ vật bên trong, ánh mắt Vương Lãnh chợt ngừng lại.
Có hai thứ bên trong chiếc hộp sắt, và ánh mắt của Vương Lãnh đang tập trung vào món đồ bên phải.
Đó là một mảnh phôi ngọc, một phôi ngọc ngưng tụ linh lực!
Phôi ngọc là cách nói của người tiên giới, thực chất nó là một loại ngọc thạch chứa đựng linh lực, nhưng chưa được sử dụng hay tinh luyện.
Bởi vì loại phôi ngọc này chứa đựng linh lực, nên nó được người tu tiên dùng vào rất nhiều việc, chẳng hạn như luyện khí, vẽ bùa hay hấp thụ linh lực từ nó để gia tăng cấp bậc...
Nhưng với Vương Lãnh, ngay từ lúc nhìn thấy viên ngọc, hắn đã có dự tính cả rồi.
Trong thế giới mạt pháp này, linh lực vô cùng khan hiếm, mặc dù Vương Lãnh đã tu luyện Thanh Đế Trường Sinh Quyết, nhưng nếu có một pháp khí có thể giúp hắn ngưng tụ linh lực xung quanh, thì tốc độ tu luyện của hắn chắc chắn không chỉ tăng thêm một bậc.
Vì vậy, Vương Lãnh đã lập tức quyết định sẽ dùng phôi ngọc này để luyện hóa bùa Tụ Linh.
So với giấy vàng mực đỏ, tác dụng của phù chú được luyện chế từ phôi ngọc chắc chắn tốt hơn rất nhiều lần.
Chuyện này không nên chậm trễ, Vương Lãnh cũng không trì hoãn thêm nữa, lập tức nhớ lại phương pháp luyện chế bùa Tụ Linh.
Cấp bậc của bùa Tụ Linh này tương đương với bùa Kim Cang, đều là phù chú cấp thấp, vì vậy cho dù hiện giờ Vương Lãnh mới chỉ ở tầng thứ nhất Luyện Khí nhưng vẫn có thể dễ dàng luyện chế ra nó.
Ngay khi đặt tay lên giữa hai lông mày, một đường linh lực màu trắng bạc liền xuất hiện trên ngón tay, Vương Lãnh nhanh chóng khắc họa lên miếng phôi ngọc to chừng một bàn tay này.
Chỉ là một ngón tay, nhưng sau khi được thêm một chút linh lực, nó có thể dễ dàng khắc họa những kí hiệu vô cùng tinh xảo và quỷ dị lên viên ngọc bích cứng ngắc.
Vào thời điểm hình thành nét vẽ cuối cùng, bùa Tụ Linh trong tay Vương Lãnh tỏa ra ánh sáng màu trắng mạnh mẽ, vô cùng chói mắt.
Ngay sau đó, linh lực xung quanh như bị lôi kéo, nhanh chóng ngưng tụ về phía Vương Lãnh.
Chính xác mà nói, là hướng về phía bùa Tụ Linh trong tay Vương Lãnh.
Cho dù không cần thi triển tu luyện, Vương Lãnh vẫn có thể cảm nhận được niềm vui xung quanh cơ thể, như thể có một loại sức mạnh vô tận đang hiện hữu vậy.
Đúng là hạn lâu gặp trận mưa rào!
Tuy rằng Vương Lãnh tạm thời không cần lo lắng về việc khan hiếm linh lực, nhưng lúc này hắn chỉ vừa mới bắt đầu tu luyện, đã có một lá bùa Tụ Linh hỗ trợ, loại may mắn này là điều mà trước kia hắn chưa từng được trải ngiệm.
Cất bùa Tụ Linh vào túi áo, ánh mắt Vương Lãnh đảo sang đồ vật còn lại trên hộp sắt, trong con ngươi hắn từ từ hiện lên sự nghi vấn.