"Đừng đi nữa, Giai Doanh!", Đoàn Lăng Phong vừa đuổi theo vừa cười nói gào lên: "Ha ha, Giai Doanh, em đừng đi nhanh như vậy, cái mông lắc lư trông thích lắm!"
Nói xong, đôi mắt gian tà của hắn ta lại dán chặt lên thân thể mềm mại của Ôn Giai Doanh, không ngừng liếc từ trên xuống dưới.
Nghe thấy lời Đoàn Lăng Phong nói, Ôn Giai Doanh lập tức đỏ bừng mặt, ánh mắt hàm chứa sự giận dữ lẫn xấu hổ, nhưng cô ta biết thế lực của nhà Đoàn Lăng Phong không đơn giản, nếu như đắc tội với hắn ta thì cô ta và bố mẹ chắc chắn sẽ không được sống yên ổn.
Cho nên đối mặt với những lời sỉ nhục như vậy, cô ta chỉ có thể lựa chọn gống như trước đây, giả vờ như không nghe thấy gì, chỉ đành trông chờ đến được lớp học nhanh một chút.
Trước đây, Ôn Giai Doanh cũng đã gặp phải những tình cảnh thế này, bị kẻ bám theo theo chân quấy rối, cô ta đều chỉ có thể chạy về lớp học, tránh né bọn chúng như một con đà điểu.
Cũng may mặc dù những người này ngấp nghé cô ta suốt ngày, nhưng cũng không làm gì quá đáng, cô ta mới có thể bình yên vô sự.
Nhưng đến bây giờ có lẽ đã là lớp 12 rồi, sắp tốt nghiệp rồi nên những tên trước đây vẫn còn giữ lễ độ thì bắt đầu bộc lộ bộ mặt như ác ma rồi.
Không phải trêu ghẹo cô ta thì cũng ra tay chấm mút, việc này khiến mỗi lần đi học tan học của Ôn Giai Doanh, mỗi lần rời khỏi lớp đi vệ sinh đều giống như tiến vào địa ngục vậy, khiến cô ta kinh hồn bạt vía.
Lúc này, cô ta lại đen đủi đến mức vừa vặn đụng trúng phải tên tay chơi khét tiếng trường cấp ba Thị Nhất, Đoàn Lăng Phong.
Tên khốn này gần đây theo đuổi cô ta cực kỳ gắt gao, thường xuyên ăn nói lỗ mãng, thậm chí còn đụng tay đụng chân, lúc này vẫn còn cách lớp học một đoạn nữa, dù Đoàn Lăng Phong không nhanh không vội nhưng càng lúc càng tiến đến gần cô ta hơn, việc này khiến Ôn Giai Doanh sợ hãi lo lắng đến mức sắp khóc rồi.
Cho dù cô ta có đi nhanh thế nào thì cũng không cắt đuôi được tên khốn này, còn bị hắn ta trắng trợn nhòm ngó từ phía sau, việc này khiến cô ta cảm thấy vô cùng nhục nhã, nhưng lại không biết làm gì hơn.
Dường như sắp hết tính kiên nhẫn trêu ghẹo, Đoàn Lăng Phong dẫn theo đám tay chân đột nhiên chạy nhanh tới, đuổi sát theo Ôn Giai Doanh.
Nghe tiếng bước chân phía sau lưng, Ôn Giai Doanh kinh hãi, đúng trong lúc cô nàng sốt ruột định bỏ chạy thì tiếng cười nói đã sát bên tai, cô ta đã bị đám công tử ăn chơi bao vây rồi.
Trong tiếng cười khả ố, Đoàn Lăng Phong trêu đùa nhìn Ôn Giai Doanh, mặt hắn ta trắng bệch, mí mắt nặng nề, vừa nhìn đã thấy dục vọng buông thả quá độ, cơ thể rất phù phiếm.
"Chạy đi, Giai Doanh, sao em không chạy nữa vậy?", Đoàn Lăng Phong trắng trợn đảo mắt nhìn khắp người Ôn Giai Doanh, trêu ghẹo nói.
Bị Đoàn Lăng Phong nhìn như vậy, gương mặt của Ôn Giai Doanh lại đỏ bừng lên, cô ta nhìn xung quanh, phát hiện ra lúc này vẫn khá sớm, học sinh đến trường chưa nhiều, cho dù có mấy người thì cũng đều tránh như tránh tà.
Uy danh của Đoàn Lăng Phong ở trong trường không ai là không biết, gần như không có ai dám đắc tội với hắn ta, cho dù là vì một hoa khôi như cô ta thì cũng không thể.
Do vậy, phát hiện ra bản thân gần như không có đường lui, Ôn Giai Doanh lo lắng đến sắp khóc, cô ta cắn răng, nhìn Đoàn Lăng Phong sợ hãi nói: "Tôi... tôi phải tới lớp... mau tránh ra!"
Mặc dù đang yêu cầu ra lệnh, nhưng giọng nói yếu ớt của Ôn Giai Doanh không hề có một chút uy hiếp nào, ngược lại còn khiến đám người Đoàn Lăng Phong cười lớn không ngừng.