Đoàn Lăng Phong nhất thời ngẩn ra, rồi sau đó điên cuồng lắc đầu, nói: "Ha ha, Vương Lãnh, tôi chỉ đùa thôi, cậu đừng tưởng thật, chúng ta là ai với ai chứ, sao có thể..."
"Bốp!"
Tay phải Vương Lãnh vung lên, lập tức một âm thanh như tiếng nổ đột nhiên vang lên.
Chỉ thấy trên mặt Đoàn Lăng Phong xuất hiện một vết hằn bàn tay đỏ rực, cả người hắn bị cái tát này đánh cho mê sảng, thần sắc đờ đẫn không nhúc nhích.
"Tên của tôi là thứ cậu có thể gọi sao?", Vương Lãnh lạnh lùng nói.
Vốn dĩ đám người đang đắm chìm vào niềm vui nhìn thấy Đoàn Lăng Phong bị đánh, dù sao Đoàn Lăng Phong cũng nổi tiếng âm ngoan ác độc, khiến mọi người đều không thích hắn, nhưng lúc này nghe thấy những... lời nói vô cùng khoa trương của Vương Lãnh, mọi người cùng giật mình ngẩn ra.
Vừa nãy bọn họ đều đang nghĩ có phải Vương Lãnh tỏ tình thất bại mà đã thay tâm đổi tính rồi, không còn rượu chè cờ bạc nữa mà bắt đầu sự nghiệp làm phú nhị đại, cho những phú nhị đại phạm tội một cái bạt tai tỉnh ngộ.
Nhưng bây giờ, nghe thấy những lời nói kiêu ngạo gần như lên trời của hắn, suy nghĩ này của mọi người lập tức biến mất.
Xem ra Vương Lãnh kiêu căng ngông cuồng vẫn kiêu căng ngông cuồng, không! Còn ngông cuồng hơn cả trước đây nữa!
So với Đồng Tinh Vũ, cơ thể của Đoàn Lăng Phong còn phù phiếm hơn, không dễ chịu đòn hơn, cho nên một cái bạt tai của Vương Lãnh đã trực tiếp đánh bay hắn ta đi.
Nhìn thấy Đoàn Lăng Phong cuối cùng không đứng dậy nổi, Vương Lãnh cũng mất đi ý định so đo với hạng kiến bọ này, bèn kéo tay Ôn Giai Doanh đi về phía trước.
Vỗn dĩ cái bạt tai này của Vương Lãnh, cùng với lời nói đó của hắn đã khiến mọi người kinh ngạc không thôi rồi, giờ sau khi thấy hắn cầm chặt tay Ôn Giai Doanh rời đi, mọi người lại càng kinh ngạc hơn.
Ngoài kinh ngạc ra thì còn cực kỳ khó chịu!
Trước đây, mọi người đều biết, Vương Lãnh rất thích Từ Phi Nhã, vì vậy mà nói là một con chó cũng không có gì quá dáng.
Nhưng bây giờ, vừa bị Từ Phi Nhã từ chối, hắn đã chuyển mục tiêu sang Ôn Giai Doanh rồi ư?
Bởi vậy mọi người mới nghĩ chẳng trách Vương Lãnh giờ lại có lòng tốt tới làm anh hùng cứu mỹ nhân, nói không chừng...
Nghĩ đến Vương Lãnh có ý tứ với nữ thần của mình, hơn nữa lúc này hắn lại còn đang nắm tay nữ thần của mình, một đám nam sinh trong lòng như đang ứa máu.
Bọn họ hận nỗi không thể tiến về phía trước giật bàn tay của nữ thần ra khỏi bàn tay bẩn thỉu của Vương Lãnh.
Nhưng chuyện vừa xảy ra gần như đã khiến mọi người không ai dám tiến lên lỗ mãng, chưa nói đến thân phận của Vương Lãnh, mà chỉ với thực lực của hắn thôi, dù không phải rất mạnh nhưng một mình hắn cũng đủ đánh lại mười mấy người khác, cũng không phải là người mà mấy người bình thường như bọn họ có thể đối đầu được.
Đám đông chỉ có thể trừng mắt lên nhìn Vương Lãnh nắm tay Ôn Giai Doanh kéo đi.