Những người ở đó đều có thể nghe rõ âm thanh được ra phát trên điện thoại. Đây là giọng của Vương Chấn Uy.
Ai cũng vô cùng bàng hoàng, lòng cuộn trào như sóng triều.
Nghe vậy, Vương Hải Sơn đột nhiên cau mày, sắc mặt u ám.
Dù vậy, ông ta vẫn không nói lời nào, chỉ im lặng lắng nghe.
"Bố, con thấy chúng ta đừng đối phó hắn ta nữa. Một tên vô dụng như hắn ta không thể cạnh tranh được vị trí chủ nhà với con đâu".
"Hồ đồ".
Giọng nói này khiến ánh mắt mọi người đồng loạt chuyển sang Vương Hải Sơn.
Bọn họ đều có thể nghe ra đây là giọng của Vương Hải Sơn.
Từ đoạn ghi âm này, bọn họ cũng đã đoán ra điều gì đó, những gì Vương Lãnh nói rất có thể là sự thật.
"Con cũng biết nhà họ Vương chúng ta rất coi trọng huyết thống, chỉ lập đích không lập thứ, lập trưởng không lập nhỏ, đừng nói là cạnh tranh, chỉ cần Vương Lãnh còn sống, ngay cả chuyện có được cân nhắc hay không con cũng không có cửa".
"Nếu không phải vì vậy, con nghĩ bố rảnh rỗi tới nỗi phải tìm cách hại chết hết anh họ con tới Vương Lãnh và Tô Hàm Vận sao?"
Đoạn ghi âm tiếp tục phát, mọi người hoàn toàn chấn động.
Họ hoàn toàn không thể chấp nhận được, một người từng làm việc chung, từng ngồi chung một chiếc bàn với mình như Vương Hải Sơn lại ác độc như vậy.
Tất cả đều được sáng tỏ nhờ đoạn ghi âm này, sự ra đi của chủ nhà tương lai, hay việc Vương Lãnh bị hãm hại, đều do lòng ham muốn quyền lực mà ra.
Mọi người nhìn Vương Hải Sơn, kinh hãi không nói nên lời, Vương Chính Phong trừng mắt với Vương Hải Sơn, dùng ngón tay run rẩy chỉ vào ông ta tức giận nói: "Vương Hải Sơn..."
Vương Hải Sơn chết trân mội hồi lâu, không nói lên lời vì quá sốc.
Vương Lãnh thì lại vô cùng thản nhiên, tận hưởng sự hoảng sợ của mọi người cùng sắc mặt của Vương Hải Sơn và Vương Chấn Uy.
Dù Vương Chấn Uy có một người bố độc ác, nhưng anh ta không phải người mưu mô, biết cách bình tĩnh khi gặp chuyện.
Lúc này vẻ mặt anh ta vô cùng hoảng hốt, đối mặt với ánh mắt ghê sợ của mọi người, anh ta chỉ muốn nhảy quách ra ngoài cửa sổ cho rồi.
Nhưng Vương Hải Sơn thì hoàn toàn ngược lại, tuy mọi chuyện nằm ngoài dự liệu và tất cả âm mưu đều bị vạch trần nhưng vẻ mặt của ông ta vẫn rất bình tĩnh, miệng cười khẩy.
Bởi vì ông ta đã chuẩn bị đầy đủ nên mới không hề hoảng sợ, ngược lại còn cảm thấy nhẹ nhõm.
Có lẽ, ông ta không cần sống chung với âm mưu này nữa, cứ để những kẻ biết âm mưu này nhưng không phục tùng ông ta xuống địa ngục hết là được!
Vương Lãnh đảo mắt sang Tô Hàm Vận, giống như những người khác, Tô Hàm Vận cũng vô cùng kinh ngạc.
Cô không ngờ Vương Lãnh, người đã cưỡng hiếp cô cũng là một nạn nhân.
Phải biết, nguyện vọng duy nhất của cô lúc này là nhìn thấy Vương Lãnh bị đưa ra công lý, nhưng bây giờ...