Chương 18: Bản đồ thần bí
Cầm lên thứ cuối cùng còn sót lại trong chiếc hộp sắt thần bí, ngón tay Vương Lãnh chà xát, khẽ vuốt nhè nhẹ, trong lòng đột nhiên hơi kinh nhạc.
Vật thể bị cắt lung tung khắp nơi lại là một viên kim cương!
Càng khoa trương hơn là viên kim cương này không phải là một viên nhỏ mà là một viên to gần bằng nắm tay của Vương Lãnh.
Bất luận là ai biến viên kim cương thành hình dáng này thì cũng đều có nghĩa là đối phương chắc hẳn có mục đích đặc biệt.
Nhìn trên viên kim cương này còn được chạm khắc một vài hoa văn kỳ dị, Vương Lãnh đột nhiên hiểu ra mục đích của đối phương.
Viên kim cương bị cắt nhỏ không phải là trọng điểm, trọng điểm là những hoa văn và văn tự kỳ dị này!
Nếu như Vương Lãnh đoán không nhầm, thì những ký tự mà hắn không hiểu này, cộng thêm những lộ tuyến hoa văn phụ thêm trong đó chắc chắn là một bản đồ.
Thứ mà nó chỉ tới có lẽ là một nơi cất giấu bí mật nào đó!
Dù sao đã khắc bản đồ lên viên kim cương quý giá và không dễ bị hư hào này, rõ ràng cho thấy tính quan trọng của nơi này hiển nhiên không tầm thường.
Vuốt ve bản đồ, Vương Lãnh tập trung suy nghĩ, hắn không hiểu những văn tự này, nếu như không có người khác giúp mà chỉ dựa vào bản thân thì e là không thể tìm được nơi này.
Mơ hồ, hắn đột nhiên muốn đi hỏi Phương Đồng, xem xem ông ta có biết gì về lai lịch của bản đồ này không.
Có thể đặt chung với đá quý thì chưa biết chừng nơi cất giấu này có thể có thứ mà người tu tiên cần.
Nghĩ đến đây, Vương Lãnh lại giãn vùng lông mày ra, âm thầm hạ quyết tâm.
Nếu như có cơ hội, hắn sẽ đi tìm thử nơi cất giấu này, về phần Phương Đồng, hắn cũng có thể đi hỏi, nhưng không thể hỏi quá trực tiếp được.
Nếu như Phương Đồng cũng không biết gì, mà bản thân lại đi tiết lộ ra thì cũng không có lợi gì cả.
Quyết định xong xuôi, Vương Lãnh tạm thời không nghĩ nhiều nữa, đặt cái bản đồ này vào trong túi, sau đó lấy ra Bảo Mệnh đan dược mà Phương Đồng đưa cho.
Hiện nay hắn đã đạt đến luyện khí tầng thứ nhất đỉnh phong, nếu như có thể tạm thời kiềm chế linh lực bộc phát, tiếp tục tu luyện thì chắc chắn có thể nhanh chóng tiến vào luyện khí tầng thứ hai.
Muốn làm được đến điểm này thì bắt buộc phải có sự trợ giúp của Bồi Nguyên đan, nhưng muốn thu thập đủ dược liệu để làm ra Bồi Nguyên đan thì năm ba ngày là không thể.
Lúc này Vương Lãnh không có thời gian chờ đợi, cho nên có viên đan dược Bảo Mệnh của Phương Đồng, cũng giải quyết được tạm thời trước mắt.
Mở hộp đựng thuốc ra, lấy ra viên đan hoàn be bé màu trắng bên trong, Vương Lãnh ngửa cổ cho vào miệng nuốt xuống, sau đó lập tức ngồi xuống xếp bằng, bắt đầu tu luyện.
Trong khoảnh khắc, hắn đã tiến vào trạng thái ổn định.
Dưới sự hỗ trợ của Thanh Đế Trường Sinh Quyết và Tụ Linh Phù, tốc độ hấp thụ linh lực của Vương Lãnh càng điên cuồng hơn trước, chớp mắt đã khiến xung quanh lay động không thôi, linh lực cấp tốc ngưng tụ về phía hắn!
...
Trong một hộp đêm, trai thanh gái tú điên cuồng nhảy nhót, âm nhạc điện tử chói tai không ngừng gào rú, cả căn phòng hơi nóng bốc lên cuồn cuộn, tràn ngập các loại mùi nước hoa và mùi rượu.
Trong một căn phòng riêng trên tầng hai, một nam thanh niên tựa vào lan can, nhìn đám người đang điên cuồng nhảy múa bên dưới, ánh mắt chỉ có sự lạnh lùng vô cảm.
Quay đầu lại, hắn ta nhìn Phương Hạo phía sau lưng, chậm rãi nói: "Ý cậu là... không lấy được hộp sắt thần bí ư?"
Người này diện mạo anh tuấn, nhưng trên mặt toát lên sự lạnh lẽo, ánh mắt như ẩn chứa vẻ điên cuồng.
Hắn ta tên là Địch Văn Phong, hội trưởng của hội Hắc Long, là dạng trở bàn tay cũng đủ khiến người khác rơi vào chỗ chết.
Cho dù lúc này, trên mặt của Địch Văn Phong không hề có một tia tức giận nào, nhưng Phương Hạo đã trải qua không ít tình cảnh sống chết, bị hắn ta nhìn chằm chằm vào, hai chân cũng không khỏi hơi run rẩy.
Hắn ta nuốt nước miếng, nội tâm điên cuồng gào thét, cho dù có âm thanh chói tai từ dàn loa phát ra, hắn ta cũng vẫn có thể nghe được tiếng nuốt nước miếng của chính mình.
"Hội... hội trưởng, không phải là chúng tôi thất bại, chỉ là... đột nhiên xuất hiện một người vô cùng lợi hại, thực lực của hắn rất mạnh, thậm chí có thể...còn mạnh hơn cả Kim Bài Cung Phụng của hội Hắc Long! Chúng tôi đánh không lại hắn, hộp sắt thần bí chính là do hắn cướp mất, người này tên là Vương Lãnh!"
Nghe những lời Phương Hạo nói, Địch Văn Phong nhíu mày suy nghĩ, hắn ta không hề nghi ngờ.
Phương Hạo đã đi theo Địch Văn Phong lâu rồi, thái độ làm người của hắn ta thế nào, Địch Văn Phòng hoàn toàn hiểu rõ.
Nhưng cho dù như vậy, sai thì vẫn là sai!
Địch Văn Phong không trầm tư nữa, khóe miệng của hắn ta khẽ nhếch lên, lộ ra một nụ cười quỷ dị.
Nhìn thấy nụ cười này, Phương Hạo nháy mắt xụi lơ trên đất, điên cuồng gào khóc: "Xin hội trưởng tha mạng, thật sự không phải là lỗi của tôi, là do người đó quá lợi hại, xin anh hãy cho tôi thêm một cơ hội, tôi nhất định sẽ đem hộp sắt đó trở về!"
Đi theo Địch Văn Phong đã lâu, Phương Hạo đương nhiên biết rõ, cứ hễ Địch Văn Phong nở nụ cười kỳ dị này thì có nghĩa là hắn ta đã nổi sát ý!
Còn với thế lực của Địch Văn Phong, một khi hắn ta nổi sát ý, trước giờ chưa từng có ai thoát được!
Khẽ lắc đầu, Địch Văn Phong lạnh lùng nói: "Cậu biết tính tôi, trước giờ tôi không bao giờ dùng kẻ thất bại, nếu cậu đã thất bại, vậy thì, cậu nên chấp nhận số mệnh thuộc về mình!"
Vừa dứt lời thì có hai người đàn ông mặc vest cường tráng đi lên trước, lôi Phương Hạo không ngừng khóc lóc xuống.
Lúc này, nếu như Phương Hạo đột nhiên gây khó dễ thì hai người vệ sĩ này cũng tuyệt đối không thể ngăn được hắn ta, thậm chí có thể trước lúc những vệ sĩ khác phản ứng kịp thì đã đưa Địch Văn Phong vào chỗ chết rồi.
Nhưng Phương Hạo tuyệt đối không dám làm như vậy, thậm chí hắn ta còn không dám nghĩ đến.
Sự đáng sợ của Địch Văn Phong và thế lực của hắn ta khiến trong lòng Phương Hạo từ trước đến nay chưa từng dám sinh ra một suy nghĩ làm phản nào.
Hắn ta chỉ có thể không ngừng khóc lóc cầu xin Địch Văn Phong nể tình những công lao liều chết trước đó của hắn ta mà có thể tha cho hắn ta một mạng.
Nhưng Địch Văn Phong chỉ quay mặt đi, tiếp tục thờ ơ nhìn xuống đám người đang nhảy nhót phía dưới, bóng lưng toát lên vẻ thâm trầm, mang theo tia độc ác.
Bị lôi vào trong một căn phòng riêng cách âm, một âm thanh cực lớn vang lên, Phương Hạo bán mạng cho hội Hắc Long năm năm đã nhận được số mệnh giống như với người đồng nghiệp của hắn ta.
Không lâu sau, một ông già đi đến bên cạnh Địch Văn Phong, luôn khom người bất động, giống như một người chết.
Trầm mặc hồi lâu, Địch Văn Phong mới lạnh lùng nói: "Phái người đi lấy hộp sắt thần bí về".
Lão già gật đầu, vâng lời một tiếng rồi nhẹ nhàng rời khỏi phòng riêng, lặng yên không một tiếng động, vẫn như một người chết.
...
Màn đêm nặng nề, bên trong công viên ven hồ, thỉnh thoảng có vài tiếng côn trùng kêu, nhưng vẫn là một mảng yên tĩnh như trước.
Vương Lãnh đã xếp bằng tu luyện được mấy tiếng đồng hồ rồi, thực lực của hắn từ lúc bắt đầu chưa được bao lâu đã tiến đến luyện khí tầng thứ hai rồi.
Sự sung sướng do tấn thăng mang lại trước đây khiến Vương Lãnh dù đã trải nghiệm 500 năm nhưng vẫn không khỏi vui mừng.
Dù sao thực lực lớn mạnh lên cũng luôn khiến người ta vô cùng vui sướng.
Không hề trì hoãn, tiếp sau đó Vương Lãnh vẫn không ngừng tu luyện, dù sao thời gian cũng không đợi người, hiện tại hắn vẫn còn không ít di nguyện cần thay đổi, đương nhiên không thể lãng phí thời gian được.
Nhưng đúng lúc hắn nhắm mắt xếp bằng nhập định, không ngừng tu luyện thì vài âm thanh côn trùng kêu xung quanh đột nhiên biến mất.
Lỗ tai đột nhiên động đậy, một động tĩnh cực nhỏ truyền đến, Vương Lãnh đang ngồi xếp bằng khóe nhiên bỗng lộ ra vẻ tàn khốc.