• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Nhìn Tô Vĩ Phong đang chế nhạo, lại nhìn sang Hạ Trường Đông đang hôn mê bất tỉnh, đám người Phương Đồng vô cùng tức giận.  

 

Nhưng bọn họ biết thực lực của mình chắc chắn không phải là đối thủ của Tô Vĩ Phong, cho nên đành ngậm bồ hòn làm ngọt, hai mắt trợn trắng lên, trong mắt tràn đầy nỗi oán hận.  

 

“Sao nào, tôi nói đúng chứ?”, Tô Vĩ Phong cực kỳ khinh thường nói: “Tất cả người có mặt ở đây ai nấy cũng đều là rác rưởi!”  

 

Nghe xong câu này, tất cả mọi người càng thêm khó chịu, nhưng Tô Vĩ Phong không có ý định bỏ qua cơ hội bắt nạt đám người bọn họ, dừng một chút rồi nói: "Phương Đồng, cánh tay của ông đã bị gãy, chỉ là một kẻ vô dụng, tôi không có ý định bắt nạt một lão già yếu ớt tàn tật, như vậy đi, chỉ cần ông quỳ xuống dập đầu lạy tôi ba lạy, sau đó dời võ quán này khỏi thành phố Kim Lăng, tôi có thể tha cho các người".  

 

Nghe vậy, đám người Phương Đồng đều phẫn nộ, nếu họ thực sự làm như lời Tô Vĩ Phong nói, vậy thì Quán Thần Quyền không cần mở cửa nữa rồi.  

 

Mặc dù đến thành phố khác, tuy rằng không thể long trọng được như bây giờ, vẫn có thể tồn tại, nhưng danh tiếng của Quán Thần Quyền và Phương Đồng nhất định sẽ trở thành điều ô uế trong giới võ giả cổ.  

 

Dù sao thì võ cổ và quyền cước đều là hơi thở của ông ta, kẻ thắng làm vua, nếu vì vậy mà ông ta mang theo cái tiếng xấu chạy trốn, sau này sao bọn họ có thể tuyển sinh và kiếm sống được chứ?  

 

Vì vậy, Phương Đồng nghiến răng nghiến lợi, hai mắt đều đỏ lên, không biết là bởi vì học trò bị thương hay là bởi vì việc ức hiếp người quá đáng của Tô Vĩ Phong.  

 

Trong lòng ông ta vô cùng căm uất, muốn mời Vương Lãnh ra tay thì một giọng nói đột nhiên vang lên: "Ông vừa rồi nói tất cả mọi người có mặt ở đây, ai nấy cũng đều là rác rưởi, tôi có thể cho ông một cơ hội để thu hồi lại".  

 

Nghe những lời này, Tô Vĩ Phong sững sờ, sau đó quay đầu lại liền nhìn thấy bên cửa sổ phòng huấn luyện có một cậu thanh niên chắp tay sau lưng, đang nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ.  

 

Nhìn thấy cậu thanh niên bình thường này, Tô Vĩ Phong sửng sốt, không ngờ vào lúc này lại có người dám ngạo mạn như vậy?  

 

Chẳng lẽ vừa rồi hắn không nhìn thấy kết cục của Hạ Trường Đông sao?  

 

Trong mắt ông ta phát ra tia sáng mãnh liệt, Tô Vĩ Phong lạnh lùng nhìn Vương Lãnh, giọng hung hãn nói: "Từ khi tôi thăng cấp tới nay, thật sự có rất ít người dám kiêu ngạo với tôi như vậy, ngay cả quán chủ của cậu cũng không dám, cậu còn dám ra vẻ ta đây với tôi sao?"  

 

Chậm rãi xoay người lại, Vương Lãnh dựa vào lan can, điềm đạm nhìn Tô Vĩ Phong, thản nhiên nói: "Vậy nên ông không định sẽ thu lại câu nói vừa rồi sao?"  

 

Nghe vậy Tô Vĩ Phong gần như phát điên lên, tuy rằng lời nói làm cho ông không vui, nhưng chính ánh mắt lãnh đạm của Vương Lãnh mới khiến ông càng thêm khó chịu.  

 

Giống như đang nhìn... nhìn vào một loài giun dế, ánh mắt này khoét sâu vào lòng Tô Vĩ Phong khiến ông ta nhớ đến bản thân đã từng thấp kém như hạt bụi.  

 

“Tên nhãi, mày chết chắc rồi, tao phải xé xác mày ra!”, Tô Vĩ Phong gần như gằn lên từng chữ một, sự lạnh lùng ẩn chứa trong lời nói của Tô Vĩ Phong giống như gió lạnh thổi từ tảng băng Bắc Cực khiến người có mặt tại đây không khỏi rùng mình một cái.  

 

Phương Đồng cũng thầm kinh hãi thay cho Vương Lãnh, ông ta chưa chắc Vương Lãnh có thể thắng, nhưng bây giờ lại chọc giận Tô Vĩ Phong, nếu thua, hậu quả thật sự là... không thể tưởng tượng nổi.  



Nhưng lúc này mọi chuyện đã thành ra vậy, không thể cứu vãn được nữa, Phương Đồng chỉ có thể bất lực đứng nhìn. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK