Dù sao tiếng tăm ăn chơi trác táng của Vương Lãnh, trước khi cô gả vào nhà họ Vương thì đã được nghe đến rồi.
Nhìn Tô Hàm Vận, Vương Lãnh dửng dưng nói: "Chị vẫn một lòng muốn chết đúng không?"
Nghe câu nói này, Tô Hàm Vận sững người, nhưng cũng không nói gì.
Vương Lãnh thấy vậy khẽ chau mày, nhưng lại nhanh chóng giãn ra, trầm giọng nói: "Tiên Tôn Hạo Thiên tôi tung hoành một đời, cho người sống thì không ai có thể chết, chị cũng không phải là ngoại lệ”.
"Nếu như chị vẫn muốn chết, có lẽ tôi không thể lần nào cũng cứu được chị, nhưng tôi có thể cho chị biết, chỉ cần chị còn dám tìm đến cái chết, vậy thì... chị cứ chờ cùng gặp người nhà của mình dưới địa ngục đi!"
Mặc dù nghe không hiểu Tiên Tôn Hạo Thiên mà Vương Lãnh nói là cái gì, nhưng vế sau thì Tô Hàm Vận hoàn toàn hiểu, cô biết ý của Vương Lãnh là muốn nói nếu như cô còn dám tìm đến cái chết vậy thì hắn sẽ không tha cho người nhà của cô.
Sau khi phản ứng lại, Tô Hàm Vận rất tức giận, cô không ngờ tên này lại biến thái như vậy, lại lấy người nhà của cô ra để uy hiếp cô.
Mặc dù cực kỳ phẫn nộ, nhưng Tô Hàm Vận cũng biết, với tính cách của Vương Lãnh trước đây, hắn chắc chắn dám làm như vậy.
Huống chi, ngữ khí của Vương Lãnh lúc này mặc dù bình thản, nhưng trong đó lại ẩn chứa vẻ đã nói là làm, khiến Tô Hàm Vận không dám nghi ngờ.
Dù sao nhà họ Tô của cô tuy rằng không yếu, nhưng cũng không thể so sánh với nhà họ Vương được, bằng không cô cũng đã không bị ép liên hôn với nhà họ Vương.
Mặc dù có chút oán hận với người nhà, nhưng Tô Hàm Vận cũng không hy vọng vì mình mà khiến bọn họ gặp phải nguy hiểm, cho nên câu nói này của Vương Lãnh lập tức chặn đứng lại con đường muốn chết của cô.
Không nhịn được nữa, cô bỗng òa lên khóc.
Nước mắt trong suốt tràn ngập đôi mắt sáng ngời của cô, không ngừng tuôn xuống trên gương mặt.
Thấy Tô Hàm Vận khóc nức nở, trái tim Vương Lãnh bỗng mềm nhũn, nhưng chợt gạt bỏ đi ý nghĩ thương hại.
Nếu như hiện tại hắn không cứng rắn, thì không chừng Tô Hàm Vận sẽ lại tìm đến cái chết.
"Tại sao ngay đến chết mà tôi cũng không làm được?", Tô Hàm Vận bưng mặt khóc nức nở, đau đớn nghẹn ngào nói.
Vương Lãnh không nói gì, chỉ trầm mặc đứng nghe Tô Hàm Vận than khóc.
Một hồi lâu sau, Tô Hàm Vận mới ngừng khóc, cô buông thõng tay xuống, gương mặt như hoa lê đọng nước tràn ngập vẻ kiên định.
"Tôi có thể làm theo lời cậu nói, nhưng những gì cậu vừa nói có được tính không?"
Thấy sự kiên quyết trên mặt Tô Hàm Vận, trong lòng Vương Lãnh thở phào nhẹ nhõm, cô của trước đây cuối cùng cũng trở lại rồi...
Vương Lãnh đương nhiên biết điều Tô Hàm Vận nói là gì, hắn gật đầu nói: "Vẫn tính, nếu như rời khỏi nhà họ Vương khiến chị vui vẻ hơn thì tôi nhất định sẽ làm được".
Vương Lãnh nhếch miệng nhìn cô, có gì đó muốn nói nhưng lại không nói ra.
Điều hắn muốn nói là, nếu như Tô Hàm Vận muốn thì hắn cũng có thể chịu trách nhiệm.
Dù sao, Tô Hàm Vận nhảy lầu quyên sinh cũng là di hận mà hắn đã giấu trong tim suốt một đời, từ đó hắn đã nảy sinh tình cảm không bình thường với người phụ nữ xấu số này, nếu như muốn chịu trách nhiệm thì cũng không phải là không thể.