• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Vừa nãy, cô ta quả thực đã sững sờ, không ngờ được Vương Lãnh lại đột nhiên nắm lấy tay cô ta kéo đi như vậy.  

 

Mặc dù cô ta có một cảm giác khác lạ từ tay của Vương Lãnh, cũng cảm thấy được một tia cảm giác an toàn, nhưng đối với Vương Lãnh cô ta vẫn không có quá nhiều thiện cảm, huống hồ mẹ cô ta còn đã từng nói không được để bất cứ nam sinh nào đụng đến người mình.  

 

Cho nên khi lấy lại tinh thần, Ôn Giai Doanh mới đỏ bừng mặt, vội rút tay về.  

 

Vương Lãnh hơi sững lại, khẽ mỉm cười, dù sao mục đích của hắn chỉ là cứu Ôn Giai Doanh chứ không muốn tranh thủ chấm mút gì.  

 

Quay đầu lại, Vương Lãnh nhìn về phía Ôn Giai Doanh, hắn đang định nói thì Ôn Giai Doanh cúi đầu, mặt xấu hổ đỏ bừng lên nói: "Cảm ơn".  

 

Nghe thấy lời nói mềm yếu của người đẹp, Vương Lãnh khẽ cười, mặc dù là nhất thế vi tôn, nhưng trên phương diện tình cảm thì Vương Lãnh vẫn là một trang giấy trắng.  

 

Nhưng cũng chỉ thoáng qua một chút, Vương Lãnh liền hồi phục lại sự bình thản, nói: "Không sao, sau này chú ý chút, những tên đó không có tên nào có lòng tốt đâu".  

 

Nghe thấy lời Vương Lãnh nói, Ôn Giai Doanh khẽ sững sờ, không ngờ tên thiếu gia ăn chơi này lại nói những lời như vậy với mình.  

 

Kể ra thì hắn chắc hẳn cũng không có ý xấu!  

 

Từ trong ánh mắt kinh ngạc của Ôn Giai Doanh, Vương Lãnh nhìn thấu được suy nghĩ này, nhất thời có chút buồn cười, xem ra cô nhóc này cũng coi hắn giống như bọn họ.  

 

Vương Lãnh cũng không muốn giải thích, nói: "Sau này bọn họ còn tới tìm cậu làm phiền thì cứ tới lớp 2 khối 12 tìm tôi".  

 

Nói xong, Vương Lãnh trực tiếp rời đi, hướng về phía lớp 2 khối 12.  

 

Nhìn thấy bóng lưng tiêu sái của Vương Lãnh, Ôn Giai Doanh có chút hoang mang, theo lý thì tay thiếu gia này cứu cô ta có lẽ phải có điều kiện gì chứ?  

 

Cho dù không nhắc đến điều kiện thì cũng phải trêu ghẹo cô ta rồi sau đó nhân cơ hội lợi dụng mới đúng chứ!  

 

Hành động của Vương Lãnh khiến Ôn Giai Doanh khá ngạc nhiên, dần dần cô ta mơ hồ cảm thấy cậu nam sinh này hình như có gì đó không giống với đám người kia.  

 

Cực kỳ không giống với những tên công tử ăn chơi khác, ánh mắt của hắn, khí chất của hắn, thần sắc của hắn đều cực kỳ không giống.  

 

Thời gian không còn sớm nữa, Ôn Giai Doanh cũng không dám nghĩ nhiều, vội vàng cúi đầu bước nhanh về phía lớp 1 khối 12 trong đủ loại ánh mắt của mọi người.  

 

Ngoài trừ lớp 1 khối 12 là lớp mũi nhọn ra thì những lớp khác đều được phân ngẫu nhiên, cho nên lớp 2 của Vương Lãnh cũng chưa hẳn tốt hơn lớp 4 của Đoàn Lăng Phong chỗ nào.  

 

Còn Vương Lãnh đương nhiên cũng không quan tâm, trước đây, hắn là thiếu gia nhà họ Vương, không cần đề cao thành tích, bây giờ hắn đường đường là một Tiên Tôn, mục đích đương nhiên phải nằm ở tu luyện, cho nên chuyện học hành cũng tùy ý là được.  



Vương Lãnh đi vào lớp mà vẫn chưa biết, việc anh hùng cứu mỹ nhân vừa nãy của hắn, cùng với cả việc đối đầu với Đoàn Lăng Phong đã nhanh chóng lan truyền khắp trường rồi. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK