Nghe nói, hắn gần đây hình như đã phạm phải chuyện gì, bị nhà họ Vương đuổi ra ngoài, không biết hiện tại đã về chưa.
Một kẻ như chó nhà chết chủ vậy mà cũng dám xen vào chuyện của hắn ta ư?
Cho dù Vương Lãnh không bị đuổi khỏi nhà họ Vương, hắn cũng không có tư cách ngăn cản chuyện của Đoàn Lăng Phong!
Cho nên Đoàn Lăng Phong nheo mắt lại, ánh mắt lóe lên một tia âm lãnh, lạnh lùng nói: "Vương Lãnh, chúng ta dường như chưa từng có xích mích gì thì phải nhỉ?"
Hắn ta cũng không cho rằng, một tên vốn ăn chơi trác táng như Vương Lãnh sẽ ra mặt hộ cho người khác, nên chỉ có thể cho rằng tên này không nhận ra mình nên Đoàn Lăng Phong mới hỏi như vậy.
Vừa nghe thấy có người lên tiếng vì mình, Ôn Gai Doanh rất vui mừng, trong lòng vô cùng cảm kích, nhưng sau khi nhìn thấy chính chủ thì cô ta lập tức sững sờ. Mặc dù cũng không thân thiết với Vương Lãnh, thậm chí có thể nói là không quen biết, nhưng tiếng xấu của Vương Lãnh thì Ôn Giai Doanh cũng đã từng nghe qua.
Là một kẻ rượu chè cờ bạc mọi thứ đều không thua kém gì tên Đoàn Lăng Phong kia.
Một tên thiếu gia ăn chơi như vậy sẽ vì cô ta mà đắc tội với Đoàn Lăng Phong ư?
Ôn Giai Doanh thấy hơi kỳ lạ, cô ta dần cảm thấy cho dù Vương Lãnh có làm như vậy thì nhất định cũng có mục đích không mấy tốt đẹp gì.
Nói không chừng... cô ta tránh vỏ dưa lại gặp vỏ dừa cũng nên.
Nghĩ như vậy, sự vui mừng trong lòng lập tức bay biến hết đi.
Liếc nhìn Ôn Giai Doanh một cái, phát hiện ra ánh mắt cô ta đã trở nên ảm đạm hơn, Vương Lãnh cũng không nói gì nhiều, quay lại nói với Đoàn Lăng Phong: "Cô gái này sau này sẽ do tôi chịu trách nhiệm, cậu có thể đi rồi".
Nghe thấy Vương Lãnh nói vậy, hung quang trong ánh mắt của Đoàn Lăng Phong lập tức nổi lên.
Từ lúc nào mà tay này lại dám kiêu ngạo như vậy?
Hắn chỉ là một tên con cháu nhà họ Vương, cũng chẳng lớn mạnh hơn nhà họ Đoàn hắn ta bao nhiêu, lại dám hạ lệnh bảo hắn ta đi ư?
Nheo chặt mắt lại, Đoàn Lăng Phong cảm thấy bản thân đã bị sỉ nhục, do vậy mà sắc mặt của hắn cũng từ từ trở nên dữ tợn, nói: "Vương Lãnh, mày có phải đã bị điên rồi không?"
Thế lực của nhà họ Vương và nhà họ Đoàn ngang nhau, nếu không phải bất đắc dĩ thì tuyệt đối sẽ không dễ dàng đối đầu, nhưng Vương Lãnh nói như vậy khiến Đoàn Lăng Phong cảm thấy bị sỉ nhục, hắn ta quyết định, nếu như Vương Lãnh không thu hồi lại câu nói đó thì sẽ không dễ dàng bỏ qua cho hắn!
Nhìn sự dữ tợn trên mặt Đoàn Lăng Phong, Vương Lãnh vẫn bình thản như cũ, hắn thản nhiên nói: "Tai của cậu bị điếc rồi à, hay là bị nghễnh ngãng? Tôi nói cậu có thể đi được rồi!"
Nghe vậy, đám người đều ồ lên!
Đoàn Lăng Phong giống như ăn phải phân, cả người chết sững, hắn ta không ngờ được bản thân sẽ có một ngày bị người khác làm nhục như vậy.
Còn đám chân tay của Đoàn Lăng Phong cũng đều cực kỳ kinh ngạc, không biết Vương Lãnh rốt cuộc đã bị đứt dây thần kinh nào mà lại dám sỉ nhục Đoàn Lăng Phong như vậy.
Ôn Giai Doanh đứng bên cạnh cũng kinh ngạc lấy tay che miệng.
Vừa nãy, lúc Vương Lãnh nói sẽ bảo kê cô ta, trái tim cô ta nhất thời run lên, cô ta nháy mắt hiểu ra, Vương Lãnh nhất định có ý đồ với cô ta, bằng không sẽ không nói như vậy.
Bị một người cũng ăn chơi trác táng như Vương Lãnh bảo kê, hậu quả này không cần nói cũng biết.