• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Người đứng ở cửa phòng cung kính gật đầu, trầm giọng nói: "Anh Lăng, tôi đã điều tra ra rồi, anh Phi..."  

 

Chưa cần anh ta nói, Lôi Khiếu Lăng đã biết Điêu Nguyên Phi lành ít dữ nhiều, chỉ là hắn ta không ngờ một nhà họ Từ nhỏ bé lại có thể có người đánh bại được một võ giả cổ như Điêu Nguyên Phi.  

 

"Là ai?"  

 

Nghe vậy, người đứng ở cửa phòng nhanh chóng lên tiếng: "Người này không phải người nhà họ Từ, tên là Vương Lãnh, con cháu nhà họ Vương".  

 

"Vương Lãnh?"  

 

Lông mày Lôi Khiếu Lăng nhíu lại, lộ ra vẻ hung ác: "Không cần biết là ai, chỉ cần dám ngăn cản tôi, ắt phải chết!"  

 

Cùng với sự hung ác là khí tức mạnh mẽ tỏa ra trên người hắn, điều này khiến cho tên đàn em đứng ở cửa không khỏi hoảng sợ.  

 

Trong hội Thanh Minh của bọn họ, ngoại trừ minh chủ là Triệu Đông Thanh, thì không còn ai có được tốc độ tu luyện kinh khủng như Lôi Khiếu Lăng, chưa tới mấy ngày đã tu luyện đến cảnh giới đáng sợ như hiện tại!  

 

Tên đàn em hoảng sợ vội vã cúi đầu, không dám lên tiếng, sợ Lôi Khiếu Lăng sẽ trút giận lên người anh ta.  

 

Tuy anh ta gọi Lôi Khiếu Lăng là anh Lăng, nhưng Thanh Bang có trình độ cấp bậc rất nghiêm ngặt. Lôi Khiếu Lăng là một sát thủ mạnh, đã vậy còn là học trò của minh chủ Triệu Đông Thanh, thân phận đương nhiên không thể so bì.  

 

Hai tiếng anh Lăng chẳng qua là vì bang hội yêu cầu như vậy. Nếu thật sự bàn tới, anh ta còn không xứng xách giày cho Lôi Khiếu Lăng.  

 

Kìm nén khí tức tàn bạo trên người, Lôi Khiếu Lăng dần bình tĩnh trở lại, nhưng sự hung ác thỉnh thoảng hiện lên trong con ngươi cho thấy lòng hắn vẫn rất căm phẫn.  

 

"Đi kiểm tra thực lực của Vương Lãnh, có phát hiện gì thì lập tức báo cáo, người này, nhất định phải loại trừ".  

 

Tên đàn em vội vàng cúi đầu nói: "Rõ”.  

 

Trả lời xong, anh ta nhanh chóng xoay người rời đi, vì sợ chậm một bước, Lôi Khiếu Lăng sẽ trút giận lên người anh ta.  

 

...  

 

Sau khi cứu được tên mập, Vương Lãnh tiện đường đưa cậu ta về nhà rồi nhàn nhã lái xe tới nhà họ Vương.  

 

Bởi vì nhà tên mập ở một hướng ngược lại với nhà họ Vương, nên đường trở về sẽ mất nhiều thời gian hơn.  

 

Lúc đi tới một con đường nhỏ, lông mày hắn đột nhiên nhíu lại.  

 

Trên đường không có lấy một bóng người, đèn đường thỉnh thoảng lại nhấp nháy vì đã hỏng.  

 

Cảnh tượng này khiến Vương Lãnh không khỏi nhíu mày, sở dĩ hắn tỏ ra như vậy là vì hắn đã phát hiện ra người đàn ông ẩn mình trong lùm cây.  

 

Cảm nhận được thực lực của đối phương, Vương Lãnh cười khẩy: "Chỉ là một con kiến hôi".  

 

Nhìn thoáng qua, hắn phát hiện có một khúc cây nằm chắn ngang phía trước.  

 

Rõ ràng, đây là chiêu trò do đối thủ bày ra, nhằm dụ hắn xuống xe.  

 

Nở nụ cười lạnh lùng, Vương Lãnh vờ như không biết, xuống xe đi về phía gốc cây.  

 

Tới nơi, hắn phát hiện đó là một gốc cây nhỏ, ngay cả người thường cũng có thể di dời được, chứ đừng nói là một người tu tiên mạnh mẽ như Vương Lãnh.  

 

Lúc hắn cúi người nhìn gốc cây, một luồng ánh sáng hiện lên người hắn, Vương Lãnh thầm cười khẩy, thân hình thoăn thoắt, sau đó xoay người đá một cái.  

 

Cú đá này diễn ra rất nhanh, nằm chính xác trên ngực của người lao tới, trực tiếp đánh bay người đó ra ngoài, nặng nề ngã xuống đất.  



Sau khi về thế cũ, Vương Lãnh lạnh lùng cười, chăm chú quan sát. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK