Hắn thấy người đàn ông đang ngã trên mặt đất cầm một con dao găm tẩm độc trong tay, sắc mặt trắng bệch, khóe miệng tràn ra một vệt máu.
Mặc dù người này là võ giả cổ, nhưng cú đá vừa rồi của Vương Lãnh cũng không hề nể nang gì, cũng phải tầm ba phần công lực nên mới đá anh ta tới nỗi văng ra ngoài và bị nội thương nghiêm trọng: "Anh…"
Sau khi vật lộn, người đó chỉ vào Vương Lãnh, kinh ngạc tới nỗi không nói lên lời.
Vương Lãnh nhìn anh ta khinh thường nói: "Thân là võ giả cổ mà vẫn tẩm độc vào vũ khí, đúng là mất mặt".
Nghe vậy sắc mặt người đàn ông cầm dao liền trắng bệch, tức giận tới nỗi không nói nên lời.
Loay hoay một hồi, anh ta loạng choạng đứng dậy chỉ vào Vương Lãnh nói: "Không thể nào. Tình báo nói anh chỉ đang ở giai đoạn đầu của Minh Kình, còn tôi rõ ràng đã ở giai đoạn giữa của Minh Kình, tại sao vẫn..."
"Tại sao vẫn không đánh lại tôi sao?”, Vương Lãnh ngắt lời, khinh thường nói: “Muốn đánh tôi, anh không đủ tư cách".
Ánh mắt lạnh lẽo, Vương Lãnh nói tiếp: "Nói đi, ai phái anh tới đây?"
Người đàn ông đè nén nỗi đau trên bụng, nghiến răng nói: "Hừ, đừng kiêu ngạo quá, người mạnh ở hội Hắc Long của chúng tôi không thiếu, cho dù tôi đánh không được anh, nhưng không có nghĩa là người trong hội Hắc Long không đánh được anh".
Nghe vậy Vương Lãnh bắt đầu trầm ngâm.
Thì ra là người của hội Hắc Long, xem ra bọn họ vẫn chưa thể từ bỏ chiếc hộp sắt bí ẩn đó.
Có thể thấy, tấm bản đồ được cất giấu trong chiếc hộp sắt bí ẩn chắc chắn không tầm thường.
Lúc Vương Lãnh đang suy nghĩ về điều này, một trận gió lớn đột nhiên nổi lên.
Một con dao sắc bén xẹt qua tai Vương Lãnh, trực tiếp phá vỡ mạch suy nghĩ của hắn.
Nhìn thấy cảnh này, người đàn ông bỗng cười điên cuồng: "Hahaha! Cho dù anh có thực lực đến đâu, cũng không thể thoát khỏi một đòn đánh lén!"
Không biết từ khi nào, một người đàn ông khác xuất hiện sau lưng Vương Lãnh, người đàn ông này tay cầm một con dao găm dài hơn, nhanh chóng chém qua đầu Vương Lãnh.
Đồng bọn thì vô cùng vui mừng, nhưng trên khuôn mặt người này lại không hề tỏ ra một chút gì gọi là vui mừng cả.
Mặc dù có thể thấy rõ con dao găm của anh ta đã chém qua đầu Vương Lãnh, nhưng anh ta lại có cảm giác rất kì lạ.
Bởi vì anh ta không hề cảm thấy bất kỳ sự đụng chạm nào, con dao găm trên tay anh ta giống như... chém xuyên qua không khí thay vì xuyên qua đầu của một người.
Quan trọng hơn là, anh ta làm sao dám tin, rằng một vết thương nặng như vậy lại không hề chảy máu?
Lúc anh ta vẫn đang không chắc chắn, một giọng nói giống như tiếng thì thầm của ma quỷ bất chợt vang lên từ phía sau.
"Ngạc nhiên lắm đúng không?"
Nghe thấy những lời này, tên sát thủ liền cảm thấy ớn lạnh, cả người nổi da gà.
Trong lúc hoảng sợ, định quay đầu nhìn lại, bên hông của anh ta bỗng bị một lực mạnh đập vào, khiến anh ta đột nhiên khuỵu xuống như diều đứt dây.
Lúc này hình bóng Vương Lãnh mới hiện ra, còn Vương Lãnh trước đó thì bắt đầu mờ dần rồi biến mất.
Điều này khiến người đàn ông lớn tiếng cười lúc nãy bị hoảng sợ, nụ cười cứng đờ, hai mắt trợn tròn.