Cô thư ký nhận lấy tờ giấy và cung kính đi ra ngoài.
Vương Lãnh thấy vậy, nhàn nhạt nói: "Chuyện khiêu chiến tôi vẫn còn chưa giúp ông giải quyết. Ông đã nhanh chóng đi tìm dược liệu như vậy rồi?"
Phương Đồng mỉm cười, nụ cười trên mặt trở nên rất nịnh hót.
"Cậu Vương, không giấu cậu, mặc dù tên đó rất mạnh và chỉ còn cách giai đoạn cuối của Minh Kình một bước, nhưng tôi vẫn luôn tin tưởng ở cậu".
Mặc dù nói như vậy, nhưng trong lòng Phương Đồng vẫn cảm thấy có chút hồi hộp.
Dù sao ông ta cảm thấy Vương Lãnh dù có mạnh đến đâu thì cũng chỉ có thể ở vào giai đoạn giữa của Minh Kình, mà tên đó gần như đã sắp đạt đến giai đoạn cuối của Minh Kình, với thực lực như vậy ông ta không dám chắc rằng Vương Lãnh nhất định sẽ thắng.
Nhưng hiện tại, ông ta chỉ có thể đặt hy vọng vào Vương Lãnh, cho nên tìm dược liệu trước cũng chỉ là muốn lôi kéo hắn.
Hy vọng rằng hắn sẽ nể mặt mình mà nỗ lực đối phó với sự khiêu chiến của đối thủ.
Lúc hai người vừa nói chuyện xong, thư ký liền tới báo cáo, Tô Vĩ Phong đã tới dưới lầu rồi.
Tô Vĩ Phong này là đối thủ của Phương Đồng, đối tượng khiêu chiến lần này.
Phương Đồng chợt cảm thấy căng thẳng, đưa Vương Lãnh đến phòng huấn luyện lớn nhất trên lầu hai, chờ đối phương đến.
Vương Lãnh nhìn ra được Phương Đồng đang rất căng thẳng, bàn tay ông ta lúc siết chặt lúc thả lỏng ra, có thể thấy được nội tâm đang rất giằng co.
Trái ngược với ông ta, Vương Lãnh lại vô cùng lãnh đạm, mặc dù hắn chưa từng đấu với người nào ở giai đoạn cuối của Minh Kình, nhưng hắn vẫn rất tự tin.
Dù sao, tiên tôn chính là tiên tôn!
Đột nhiên, cách đó không xa truyền đến một luồng khí tức, sau khi Phương Đồng cảm giác được thì toàn thân chợt cứng đờ.
Vài người đứng sau lưng ông ta, rõ ràng là các học trò đắc ý của ông ta, cũng đều cau mày.
Khí tức dồn dập càng lúc càng mạnh, như thủy triều đánh vỡ bờ đê, lao về phía trước rất nhanh.
Phương Đồng ngay lập tức cảm thấy ngột ngạt, khuôn mặt của ông ta chợt đỏ bừng lên.
Vương Lãnh nhận ra điều đó, thầm gật đầu, thực lực của người này quả thực mạnh hơn rất nhiều so với những võ giả cổ mà hắn từng gặp trước đó.
Nhưng vẫn là một người bình thường đối với hắn!
Khi khí tức dồn dập, một người bước vào phòng huấn luyện và đứng ở cửa nhìn Phương Đồng với vẻ chế nhạo.
Nhìn thấy cánh tay bị gãy của Phương Đồng, vẻ khinh thường trên mặt người này càng trở nên rõ hơn.
Theo sau ông ta còn có vài người, một người là thư ký của Phương Đồng, những người còn lại đều là những người đàn ông cường tráng, hẳn là học trò của người này.
Sau khi bước vào, người này lạnh lùng nói: "Phương Đồng, đã lâu không gặp!"
Phương Đồng giật bắn mình, cứng ngắc đáp lại: "Đã lâu không gặp".