• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 11: Đầu bị chập mạch
 
             Từ Phi Nhã vô cùng khiếp sợ, bàn tay nắm chặt lấy nắm cát bụi hồi lâu không nói gì.  

             Lúc Vương Lãnh đối phó với hai tay đấm của hội Hắc Long, cô ta đã kinh ngạc không thôi, nhưng cũng chỉ kinh ngạc mà thôi, cô ta vẫn có chút nửa tin nửa ngờ với thực lực của Vương Lãnh.  

             Nhưng hiện giờ, một tờ phù chú của Vương Lãnh đã cứu mạng cô ta, tình huống vô cùng thần kỳ này khiến cô ta không còn một chút nghi ngờ nào nữa.  

             Sau khi lấy lại bình tĩnh, Từ Phi Nhã tìm thấy bác Phúc đang hôn mê bên trong chiếc hòm phía sau, bảo ông ta xử lý vết máu của tay sát thủ rồi lái xe trở về nhà họ Từ.  

             Vừa vào trong cổng của biệt thự nhà họ Từ, Từ Phi Nhã đã nhìn thấy trong phòng khách có rất nhiều người nhà họ Từ, mặt ai cũng hiện lên vẻ thấp thỏm lo âu.  

             Nhìn thấy Từ Phi Nhã đi vào, mọi người đều đồng loạt đứng lên, đi nhanh về phía cô ta, cứ như nhìn thấy hy vọng.  

             Nhưng khi bọn họ thấy Từ Phi Nhã tay không trở về thì đều đột nhiên trùng xuống!  

             "Nhã Nhi, sao thế, lấy được hộp sắt thần bí chưa?"  

             Một người đàn ông trung niên có vẻ là người đứng đầu, sắc mặt thâm trầm hỏi, ông ta chính là bố ruột của Từ Phi Nhã, gia chủ của nhà họ Từ, Từ Lập Sam.  

             Mặc dù không nhìn thấy hộp sắt thần bí, nhưng Từ Lập Sam vẫn ôm hy vọng, kiềm chế sự hoảng hốt trong lòng lên tiếng hỏi.  

             Quét mắt nhìn mọi người, sắc mặt Từ Phi Nhã toát lên vẻ khổ não, sau đó nhìn ông bố của mình, chầm chậm lắc đầu nói: "Không lấy được..."  

             Nghe thấy Từ Phi Nhã nói vậy, mọi người đều như cảm thấy có một đợt gió lạnh bốc lên, toàn thân đột nhiên lạnh ngắt!  

             Có vài người nhát gan còn đứng không vững, một người run rẩy té ngã nhào xuống đất, vẻ mặt vô cùng tuyệt vọng.  

             Trong tình hình hoảng sợ, mọi người cũng không còn quan tâm đến thân phận của Từ Phi Nhã nữa, đều buồn bực chất vấn: "Chiếc hộp sắt thần bí này liên quan đến sự tồn vong sống chết của nhà họ Từ, sao cháu có thể thất bại được chứ?"  

             "Cháu biết không, cháu thất bại nghĩa là tất cả chúng ta đều phải mất mạng!"  

             "Nếu vô dụng như vậy thì cô còn chạy đi tiếp ứng làm gì?"  

             "Đúng vậy, bây giờ vẫn còn mặt mũi quay về nữa!"  

             Người trách móc càng lúc càng nhiều, mọi người đều bộc phát sự tuyệt vọng, bọn họ đều biết, chỉ có chiếc hộp sắt thần bí mới có thể mời được quán chủ Phương Đồng của quán Thần Quyền.  

             Mà cả thành phố Kim Lăng này, cũng chỉ có Phương Đồng mới có thể đối phó được với Lôi Khiếu Lăng, giúp nhà họ Từ giải quyết tai ương ngập đầu này.  

             Đối mặt với sự chất vấn của mọi người, Từ Phi Nhã có chút giận dữ, nếu như không phải những người này nhát gan, giống như rùa đen rút đầu trốn ở đây không dám ra ngoài, thì cũng không đến nỗi để một người con gái là cô ta chạy ra ngoài tiếp ứng, còn suýt chút nữa đã bị sát thủ bắn vỡ đầu.  

             Từ Phi Nhã cắn răng, kiềm chế sự tức giận, cô ta biết bây giờ không phải là lúc cãi nhau.  

             Nhìn về phía Từ Lập Sam có hơi tuyệt vọng, cô ta vội vàng nói: "Bố, ban đầu con đã lấy được chiếc hộp sắt thần bí này rồi, nhưng người của hội Hắc Long lại tới cướp mất..."  

             Nghe thấy Từ Phi Nhã nói vậy, Từ Lập Sam đột nhiên kinh ngạc, hội Hắc Long lớn mạnh như vậy mà cũng để ý đến chiếc hộp sắt thần bí này ư?  

             Ông ta vốn còn muốn liều chết một phen, phái người đi tìm lại chiếc hộp sắt, nhưng nếu như người cướp chiếc hộp đi là hội Hắc Long, vậy thì...  

             Chỉ có chờ chết thôi!  

             Nhưng lời tiếp theo của Từ Phi Nhã khiến mọi người sững sờ.  

             "Nhưng một người bạn học của con, tên là Vương Lãnh, anh ta đã đánh lui người của hội Hắc Long, cướp đi hộp sắt thần bí, con không lấy lại được, cho nên chỉ đành mời anh ta giúp nhà họ Từ ứng phó với kiếp nạn lần này, tiền lương là mười triệu..."  

             Chưa đợi cho Từ Phi Nhã nói xong, Từ Lập Sam trực tiếp tức giận cắt ngang: "Vớ vẩn! Sao nó có thể giúp chúng ta được?"  

             Mọi người nghe vậy cũng vừa kinh ngạc vừa tức giận, lũ lượt lên tiếng quát tháo: "Vương Lãnh chỉ là một tên chơi bời lêu lổng, ngoài rượu chè cờ bạc ra thì cậu ta còn có thể làm gì được?"  

             "Đúng vậy, nghe nói cậu ta đã bị nhà họ Vương đuổi đi rồi, giống như chó nhà có tang, rốt cuộc cháu nghĩ gì mà lại tìm cậu ta giúp đỡ..."  

             "Một tên vô dụng như vậy, cậu ta đến cứu cái mạng của chính mình còn quá sức, còn muốn cậu ta giúp đỡ nhà họ Từ, đúng là nằm mơ giữa ban ngày!"  

             Mọi người đều vô cùng tức giận, trong mắt bọn họ, đầu của Từ Phi Nhã chắc chắn đã bị chập mạch rồi mới tin một tên vô dụng có thể cứu được nhà họ Từ.  

             Từ Phi Nhã có chút bất đắc dĩ trước sự chất vấn của mọi người, trước đó cô ta cũng tuyệt đối không tin, tên ăn chơi đàng điếm như Vương Lãnh lại có năng lực cứu vớt nhà họ Từ.  

             Nhưng thực lực hai lần hắn thi triển ra đã đủ chứng minh, cũng đã thay đổi quan niệm của Từ Phi Nhã đối với hắn.  

             "Mọi người không biết đó thôi, Vương Lãnh không còn giống trước nữa, một mình anh ta đã đánh bại được hai tay đấm của hội Hắc Long, khiến hội Hắc Long hoảng sợ rút lui. Còn nữa, anh ta cho cháu một tấm phù chú, vậy mà còn cứu được cháu một mạng, thực lực của anh ta thực sự rất mạnh, nếu như mọi người nhìn thấy thì nhất định sẽ tin thôi..."  

             Từ Phi Nhã vội vàng giải thích, nhưng mọi người căn bản không tin, bọn họ đang hoảng sợ, trong đầu chỉ có một suy nghĩ, đó là chỉ có quán chủ quán Thần Quyền, Phương Đồng mới có thể giúp đỡ được nhà họ Từ vượt qua kiếp nạn này.  

             Thấy mọi người khịt mũi khó chịu, Từ Phi Nhã có chút không biết phải làm sao, cô ta đang định tiếp tục khuyên nói thì Từ Lập Sam xua tay, chán nản lắc đầu: "Không cần nói nữa, Lôi Khiếu Lăng rất lợi hại, tuyệt đối không phải là người mà một tên vô dụng như Vương Lãnh có thể đối phó được".  

             Thở dài một hơi thật sâu, Từ Lập Sam tiếp tục nói: "Bố có chút qua lại với Phương Đồng, xem ra cứ mời ông ta tới trước, còn về chiếc hộp sắt thần bí này... nhất định phải lấy lại từ trong tay Vương Lãnh".  

             Nghe thấy bố mình nói vậy, lại nhớ lại thực lực của Vương Lãnh, trong lòng Từ Phi Nhã dấy lên sự sợ hãi, nhưng cô ta không thể thay đổi quyết định của bố mình được, chỉ đành bất dắc dĩ đứng sang một bên, trong lòng tràn đầy chua sót.  

             ...  

             Tám giờ tối, tại sản nghiệp của nhà họ Từ, khách sạn Vạn Hào.  

             Trong đại sảnh của khách sạn, đám người nhà họ Từ lo lắng bất an đứng ở đó, vẻ mặt khiếp sợ.  

             Xung quanh có không ít vệ sĩ, ước chừng khoảng hơn 20 người, bọn họ đều được trang bị vũ khí, tay cầm gậy gộc dao rựa, có người bên hông còn căng phồng, có thể thấy đã trang bị cả súng ống.  

             Cho dù có nhiều vệ sĩ chuyên nghiệp như vậy, nhưng đám người nhà họ Từ vẫn vô cùng sợ hãi, đứng ngồi không yên đi đi lại lại.  

             Bọn họ đều không quên, ban đầu mấy nhân vật quan trọng của nhà họ Từ đã chết trong sự bảo vệ của vệ sĩ, có thể thấy thực lực của đối phương đáng sợ thế nào, tuyệt đối không phải là người mà số vệ sĩ này có thể ngăn được.  

             Còn lúc này, điều mà đám người nhà họ Từ chờ đợi chính là cứu tinh của nhà họ Từ, quán chủ quán Thần Quyền, Phương Đồng.  

             Trước đó Từ Lập Sam đã nói hết lời, hứa nhất định sẽ thực hiện lời hứa dâng hộp sắt thần bí đến tận tay thì mới khiến Phương Đồng đồng ý tới giúp nhà họ Từ giải quyết nguy nan.  

             Đúng trong lúc mọi người lòng đầy lo lắng thì bên ngoài cửa khách sạn đột nhiên vang lên tiếng xe ô tô, ngay sau đó, một cỗ khí thế khiến người khác nghẹt thở từ ngoài cửa đột ngột truyền vào!  

             Tất cả mọi người đều nhìn theo, bọn họ không nhìn thấy bất cứ thứ gì, nhưng cỗ khí thế này lại càng lúc càng mãnh liệt, giống như một con cự thú hoang dã chầm chậm bước đến, làm cho không khí trở nên đông đặc lại, mọi người cảm thấy đến hô hấp cũng khó khăn.  

             Dần dần, một bóng người đi qua cửa, thân hình của ông ta cường tráng, mặc dù vẻ mặt rất bình tĩnh nhưng dường như đã ngưng tụ sát khí, khiến người ta run sợ, căn bản không dám nhìn trực diện.  

             Phương Đồng khoanh tay đi vào, đến giữa khách sạn thì đột nhiên dừng lại, ánh mắt sáng ngời quan sát mọi người, giống như một dòng điện chạy qua khiến trong lòng mọi người tự nhiên run rẩy!  

             

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK