Vương Lãnh mới có mười mấy tuổi đã có thể đạt tới thực lực này, chứng tỏ thiên phú của hắn thực sự rất tốt.
Có thể có một gia tộc quyền lực đằng sau hắn, hoặc một sư môn đáng sợ nào đó, đó là lý do tại sao Viên Vũ Phi hỏi.
Bây giờ Vương Lãnh nói không có, vậy thì... Viên Vũ Phi có thể tùy ý giẫm lên hắn!
"Mày không có sư môn, còn tới đây múa rìu qua mắt thợ, cũng quá ngạo mạn rồi!"
Viên Vũ Phi dứt lời, Vương Lãnh cười lạnh một tiếng: "Tôi chính là ngạo mạn như thế đó, anh làm gì được tôi nào?"
Hắn biết Viên Vũ Phi nói nhiều như vậy, chỉ là chọc tức mình, tìm một cái cớ để đối phó mình.
Vương Lãnh đương nhiên hiểu tâm lý của một công tử bột như vậy.
Nếu đối phương đã muốn dạy dỗ mình như vậy, hắn đương nhiên phải cho đối phương một lý do, cho nên hắn mới nói như vậy.
Đương nhiên, đây cũng chính là tâm cảnh của Vương Lãnh, đường đường là một tiên tôn làm việc gì cũng xuất phát từ tâm, làm theo ý mình, không ai nói trước được điều gì.
Nhìn thấy Vương Lãnh kiêu ngạo như vậy, Viên Vũ Phi nheo mắt lại, trong lòng chợt dấy lên cơn phẫn nộ.
Mặc dù Vương Lãnh nói lời này cho gã ta có được lý do để đối phó, nhưng vì bị người khác chọc tức đến cứng họng, Viên Vũ Phi đương nhiên cảm thấy vô cùng bẽ mặt trước mặt lão Phó và cô chủ, trong lòng rất bực bội.
Cô gái xinh đẹp trong trạm quán cau mày khi nghe những lời của Vương Lãnh.
Mặc dù cô ta không thích Viên Vũ Phi, nhưng cô ta không mấy vui vẻ khi thấy Vương Lãnh kiêu ngạo như vậy vào lúc này.
Vừa rồi cô ta định lên tiếng giúp đỡ, nhưng bây giờ Vương Lãnh khi không lại muốn gây sự như vậy, cô ta cũng không muốn nhiều chuyện.
Thay vào đó, lão Phó ở một bên âm thầm gật đầu. Ông ta đã từng nhìn thấy một số cường giả, cường giả mạnh hơn mình, tất cả đều kiêu ngạo như vậy.
Chỉ cần có bản lĩnh kiêu ngạo, có ngông đến trời cũng không ai dám nói lời nào, chỉ có thể lặng lẽ sùng bái mà thôi.
Vì vậy, lão Phó không hề thấy bất mãn về sự kiêu ngạo của Vương Lãnh, mà là mong chờ hắn sẽ thể hiện ra được điều khiến hắn kiêu ngạo được như thế.
"Tên nhãi, mày có biết tao là ai không?”, nhìn Vương Lãnh, khuôn mặt Viên Vũ Phi đỏ bừng, gã ta gằn ra từng chữ một nói.
"Anh là ai? Không liên quan gì đến tôi", nói xong, Vương Lãnh liếc nhìn Viên Vũ Phi một cái, ánh mắt giống như đang nhìn một con ruồi nhặng bay ngang qua!
"Tên nhãi, mày chán sống rồi ư!", một tiếng hét giận dữ vang lên, Viên Vũ Phi không nhịn được, nhào về phía Vương Lãnh, nắm đấm giơ lên cao, một trận gió mạnh đột nhiên xuất hiện!
Nhìn thấy hành động của Viên Vũ Phi, cô gái xinh đẹp thoáng giật mình, vội vàng nhìn về phía ông lão bên cạnh, thấy lão Phó đang nhìn với vẻ thích thú, cô ta chợt ngây người ra.
Những người hộ vệ xung quanh lúc này cũng nheo mắt chặt lại như không thể chấp nhận được cảnh tượng tiếp theo.
Họ biết được thực lực của Viên Vũ Phi.