Chương 72: Cậu Hạng, mời cậu!
Người phụ nữ kia hằm hằm đi tới, bày ra vẻ mặt cao ngạo: “Anh có biết xe của bọn tôi là xe gì không? BMW đấy! Coi cái dáng vẻ nghèo rớt mùng tơi này của anh đi, lạnh thế này còn đi bộ, nhìn là biết đúng chuẩn mạt rệp!”
Hạng Tư Thành cả giận nói: “Sao các người lại như thế hả? Rõ ràng là các người vượt đèn đỏ trước”.
“Con mẹ mày, nói nhảm ít thôi!”
Người đàn ông khinh thường nói: “Vượt đèn đỏ cái gì hả, đường này là đường nhà tao, tao muốn đi thế nào thì đi thế đó”.
“Nôn tiền bồi thường ra, nếu không tao sẽ xử đẹp mày!”
Nhìn dáng vẻ hống hách ấy của bọn họ, Hạng Tư Thành cười nói: “Được, để tao xem thử mày sẽ xử đẹp tao thế nào”.
“Mẹ kiếp! Một thằng nghèo kiết xác mà còn thích ra vẻ ta đây, tao đánh chết mày!”
Người đàn ông đang định xông lên thì người phụ nữ bỗng kéo hắn ta lại: “Chồng à, chấp với cái loại nghèo hèn ấy làm gì! Đánh hắn còn làm bẩn tay của chúng ta nữa”.
“Nhìn dáng vẻ này của hắn thì chắc chắn là loại phế vật không một xu dính túi rồi”.
Vừa nói, cô ta vừa đắc ý hất cằm lên với Hạng Tư Thành: “Thằng phế vật, đừng nói là tao không cho mày cơ hội”.
“Bây giờ tới trước xe của bọn tao, cung kính quỳ xuống rồi dập đầu ba cái, đồng thời nói một tiếng xin lỗi, như vậy thì tao sẽ không bắt mày đền tiền nữa”.
“Ha ha… Một cái xe ghẻ cũng xứng để tôi quỳ xuống dập đầu?”
“Nể mặt mà không biết điều! Xe ghẻ? Mẹ kiếp, mày đã nhìn thấy xế hộp bao giờ chưa?”
“Với cái dáng vẻ rách rưới này của mày thì còn không mua nổi một cái bánh xe ấy nhỉ?”
Đúng lúc này, mấy tiếng phanh xe vang lên ken két. Sau đó, tiếng quát tháo huênh hoang lọt vào tai: “Cãi nhau cái quằn gì, sáng sớm đã ngáng đường, có đạo đức không vậy?”
“Đúng thế, chỉ là một chiếc BMW ghẻ đụng vào cột điện thôi mà, có cái quái gì mà phải cãi nhau. Dọn đường nhanh lên, nếu không tao đập nát xe mày!”
Người phụ nữ nhìn xe của mấy người vừa lên tiếng, hâm mộ nói: “Chồng à, xe của bọn họ đẹp quá, có phải xe thể thao không?”
Người đàn ông lập tức rụt cổ lại: “Nói nhảm, đương nhiên là xe thể thao rồi. Con đó là Ferrari, con đó là McLaren, giá mỗi con không dưới mười triệu”.
Sau đó, trên mặt hắn ta hiện lên nét nịnh nọt: “Mấy người anh em, tất cả là tại thằng phế vật này không có mắt, nếu không thì làm sao mà chúng tôi ngáng đường các anh em được”.
Mấy người kia quay đầu sang, đôi mắt bỗng mở thật to: “Ơ kìa thầy, sao lại là thầy?!”
“Ôi trời ạ, sao thầy lại ở đây?”
Trông thấy mấy cái đầu xanh xanh đỏ đỏ, khuôn mặt của Hạng Tư Thành đen kịt lại, sao đi tới đâu cũng gặp lũ nhóc trẻ trâu này vậy!
Thấy mấy thiếu niên kia thân thiết gọi Hạng Tư Thành là thầy, cặp vờ chồng kia đứng hình.
Học trò lái xe chục triệu, vậy thì sư phụ phải lái xe gì đây?
Hắn ta lấy BMW ra lòe người ta, lại không biết rằng người đi “xe hai cẳng” này mới là sếp lớn.
“Thầy à, vừa rồi thằng này bảo thầy là phế vật đúng không?”
“Mẹ kiếp! Dám sỉ nhục thầy của bọn này, có cần con giết chết hắn luôn không?”
“Một con BMW mà dám ăn nói bố láo với thầy, các anh em, đập xe thằng đó”.
Người đàn ông suýt thì quỳ xuống: “Đại ca! Các vị đại ca, đừng đập xe tôi!”, vừa nói, hắn ta vừa tỏ vẻ đáng thương, nhìn Hạng Tư Thành: “Anh à, tất cả là tại tôi bất cẩn, tại tôi mù nên không nhìn thấy đèn đỏ, anh xem có chỗ nào không thoải mái, tôi đền tiền cho anh, đền bao nhiêu cũng được”.
Đúng lúc này, lại một tiếng phanh xe vang lên. Hai chiếc Rolls Royce sang trọng dừng lại trên đường. Nhìn thấy biển số xe, mấy cậu nhóc trẻ trâu rụt cổ lại: “Biển số xe của nhà họ Khúc, mé, vụ gì thế này, chắc không phải là tới để chống lưng cho hai người này đấy chứ?”
Nhìn thấy biển số xe, người đàn ông mừng húm, thái độ của hắn ta thay đổi hẳn, lại hống hách như lúc đầu: “Ha ha, có biết bố tao là ai không? Ông ấy là quản gia nhà họ Khúc, tao cũng muốn xem thử đứa nào dám đập xe tao trước mặt người nhà họ Khúc”.
Cửa xe mở ra, một người đàn ông trung niên chậm rãi bước tới.
Nhìn thấy người đó, người đàn ông cung kính nói: “Chú Vương, sao lại là chú ạ, hôm nay bố cháu không đi làm sao?”
Người đàn ông trung niên khẽ cau mày: “Cậu là con trai của Trương Tùng hả?”
“Đung thế chú Vương, chú tới đúng lúc quá, thằng phế vật này đi đường này không dùng mắt, làm xe cháu bị đụng thành thế này. Cháu nói cháu là người nhà họ Khúc thì bọn họ lại nói nhà họ Khúc là cái thá gì, còn đòi đập xe cháu, chú phải đứng ra lấy lại công bằng giúp cháu đó!”
Thấy có người tới chống lưng, người đàn ông kể lại mọi chuyện, còn không quên thêm mắm thêm muối vào.
Vẻ mặt của chú Vương rất kỳ lạ, ông ấy chỉ vào Hạng Tư Thành: “Phế vật mà cậu nói tới là cậu ấy hả?”
“Chính nó đó chú, quần áo trên người chưa tới hai trăm tệ, không phải phế vật thì là gì!”
Bốp!
Chú Vương văng ra một cái tát, đánh người đàn ông kia bay ra ngoài.
Sau đó, ông ta cung kính nói với Hạng Tư Thành: “Cậu Hạng, gia chủ biết cậu đi bộ tới công ty nên đã mắng cho chúng tôi một trận té tát. Với thân phận của cậu, sao lại để cậu đi bộ được, như vậy sẽ thể hiện sự tiếp đãi không chu đáo của nhà họ Khúc, vậy nên mong cậu hãy lên xe tới công ty Thụy Hòa”.
“Còn chuyện khiến cậu không vui vừa rồi, tôi xin thay mặt nhà họ Khúc bày tỏ lòng áy náy chân thành nhất với cậu. Phần còn lại cậu cứ giao cho tôi, tôi nhất định sẽ làm cậu hài lòng”.
Dứt lời, ông ấy quay đầu lại, nói với vẻ mặt âm trầm.
“Đập xe cho tôi!”
Một nhóm người không hề do dự, bay lên đập bôm bốp, chẳng mấy chốc chiếc BMW đã biến thành một đống sắt vụn.
Người đàn ông kia sợ tái mặt, chú Vương đi tới trước mặt hắn ta, lạnh lùng nói: “Đập xe của cậu, coi như là để tạ tội với cậu Hạng”.
“Cậu nên cảm thấy may mắn vì cậu Hạng không bị thương, nếu không thì không chỉ đơn giản là đập nát một chiếc xe như thế thôi đâu”.
“Phải rồi, bố cậu không còn là quản gia của nhà họ Khúc nữa, bởi vì tối qua ông ta xung đột với cậu Hạng nên đã bị đuổi ra khỏi nhà họ Khúc rồi. Sau này cậu dám lấy danh nghĩa của nhà họ Khúc đi hoành hành ngang ngược thì cứ tự mà gánh lấy hậu quả!”
Dứt lời, ông ấy cung kính mở xe, cúi người trước những ánh mắt hâm mộ của người xung quanh: “Cậu Hạng, mời cậu!”
----------------------------