Núi Thái Dương, khu vực sở tại của thế gia Trọng Cảnh.
Vừa bước vào núi, mùi thuốc nồng nặc đã xộc vào mũi, chỉ ngửi mấy cái thôi cũng cảm thấy sảng khoái tinh thần.
Đào Thiến Thiến như một đứa trẻ tới khu vui chơi, vẻ mặt ngập tràn sự hưng phấn: " Đó là Thái Quỳ, đó là Trọng Thược, a a a, rõ là một vườn thuốc quý!"
Ở núi Thái Dương, đâu đâu cũng nhìn thấy những loại thảo dược khá hi hữu ở bên ngoài.
Nhìn dáng vẻ kích động và ngây ngô của Đào Thiến Thiến, trong mắt Trương Quân hiện lên nét gì đó khác lạ, anh ta cười nói: "Thế gia Trọng Cảnh nằm ở núi Thái Dương, khắp nơi trên núi được cải tạo để biến thành vườn thuốc trồng thảo dược, nếu cô Thiến Thiến thích thì có thể tùy ý hái thảo dược ở đây".
"Thật sao?"
Trên mặt Đào Thiến Thiến hiện lên nụ cười hoạt bát: "Nếu tôi đào cả rễ mang đi thì anh có đau lòng không?"
Hạng Tư Thành cười ha ha, nhìn cô ta và nói: "Nếu em đào cả rễ đi thì lấy em đền cho Trương Quân là được".
Anh vừa dứt lời, Đào Thiến Thiến và Trương Quân nhìn nhau, cả hai đồng thời đỏ mặt, sau đó mất tự nhiên nhìn sang hướng khác.
Hạng Tư Thành nhìn thấy cảnh ấy, trong lòng anh cười thầm, sao anh lại không nhìn ra được rằng Trương Quân có hảo cảm với Đào Thiến Thiến cơ chứ?
Nếu có duyên với nhau, anh rất sẵn lòng làm mối cho bọn họ.
Trương Quân ho nhẹ một tiếng để che giấu sự ngượng ngùng, mở miệng nói: "Đằng trước là cổng vào thế gia Trọng Cảnh, hang độc thì nằm ở sau núi!"
"Ái chà, đây chẳng phải là cậu cả của chúng ta sao?"
Một giọng nói quái gở vang lên. Sau đó, ba, bốn người trẻ tuổi bước tới, trông vẻ mặt như đang khiêu khích. Người đàn ông đi đầu kiêu căng nhìn Hạng Tư Thành và Đào Thiến Thiến, ngạo mạn nói: "Anh cả này, không phải tôi nói anh đâu, nhưng dù sao thế gia Trọng Cảnh cũng là danh môn vọng tộc, tiếng tăm hiển hách, anh suốt ngày dẫn những kẻ chẳng đâu vào đâu về nhà, không sợ làm bẩn cửa nhà chúng ta sao?"
Trong mắt Trương Quân hiện lên sự phẫn nộ, anh ta lạnh lùng nhìn hắn ta: "Trương Trạch Thành, ăn nói cẩn thận một chút, bọn họ là bạn tôi!"
"Bạn?"
Trương Trạch Thành hô lên một câu như thể ngạc nhiên lắm, sau đó cười ha ha, vẻ mặt trào phúng rõ rệt: "Cậu cả Trương, mặc dù anh là ma ốm, chẳng biết ngày nào sẽ đi đời nhà ma, nhưng trước khi chết, anh vẫn là người đại diện cho bộ mặt của thế gia Trọng Cảnh".
"Nhìn đám bạn bè vớ vẩn của anh đi, cộng mọi thứ trên người lại cũng chưa tới hai trăm tệ, anh không ngại mất mặt, nhưng tôi cảm thấy mất mặt thay cho anh rồi đấy!"
"Nhưng mà...", hắn ta đảo mắt nhìn về phía Đào Thiến Thiến, ánh mắt hơi híp lại, hiện lên sự dâm dê: "Trông cô em này cũng ngọt nước đấy, mặc dù thân phận thấp hèn, nhưng hầu hạ cậu đây thì miễn cưỡng chấp nhận được".
Vừa nói, Trương Trạch Thành vừa vươn tay ra định sờ mặt Đào Thiến Thiến. Sắc mặt của Trương Quân lạnh lùng hẳn đi, nhưng anh ta chưa kịp làm gì thì một cánh tay sắt đã tóm lấy cổ tay của Trương Trạch Thành, lạnh lùng nói: "Mày muốn chết hả?"
"Mẹ kiếp, mày là cái thá gì, có biết tao là ai không?!"
"Bỏ tao ra ngay, nếu không, tao sẽ khiến mày không ra được núi Thái Dương!"
Những người còn lại cũng nhao nhao gào lên: "Mau bỏ anh Thành của bọn tao ra, mày có biết mày đang đắc tội ai không?"
"Anh ấy là gia chủ tương lai của gia tộc Trọng Cảnh!"
"Đúng thế, nếu mày dám động tới một sợi tóc của anh Thành, dựa vào các mối quan hệ của thế gia Trọng Cảnh, chỉ một câu nói là mày sẽ trở thành kẻ thù của tất cả mọi người!"
"Gia chủ tương lai của thế gia Trọng Cảnh?"
Hạng Tư Thành nheo mắt lại, anh nhìn Trương Quân đang trầm mặc đứng bên cạnh, sau đó lại nhìn về phía hắn ta: "Mày mà đòi vượt mặt Trương Quân để trở thành gia chủ tương lai của gia tộc Trọng Cảnh?"
Trương Trạch Thành cười nhạo, hống hách nói: "Trương Quân? Hắn chỉ ra đời trước tao mấy tiếng mà thôi, theo lý mà nói, là trưởng tôn của chi chính, gia chủ tương lai của gia tộc Trọng Cảnh đúng là hắn, nhưng ai bảo hắn xui xẻo như thế, bất cẩn rơi vào hang độc, biến thành một kẻ nửa sống nửa chết?"
"Ngay cả mấy người cao tuổi của thế gia Trọng Cảnh cũng nói là không có hi vọng chữa trị, có trời mới biết bao giờ hắn sẽ ngỏm củ tỏi, đợi hắn chết, ngoài tao ra thì còn ai có thể trở thành gia chủ của thế gia Trọng Cảnh được nữa?!"
Trương Quân sa sầm mặt mày, bàn tay không khỏi run run. Kể từ khi hiểu chuyện, Trương Trạch Thành luôn luôn áp chế anh ta về mọi mặt. Mặc dù anh ta là cậu cả trên danh nghĩa của thế gia Trọng Cảnh, nhưng gần như tất cả mọi người đều phớt lờ anh, đi nịnh bợ Trương Trạch Thành.