Một câu nói khiến toàn hiện trường đều kinh ngạc!
Sắc mặt Điền Thịnh trắng bệch, không thể tin nổi nhìn Hồ Mị Nhi!
Xem được trên video là một chuyện, đích thân nghe từ miệng Hồ Mị Nhi nói ra lại là chuyện khác!
“Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào!”
Khuôn mặt Điền Thịnh lộ ra nụ cười gượng gạo, nhìn Hồ Mị Nhi: “Mị Nhi, nhất định là cô tìm hắn ta đến để lừa tôi, đúng không? Sao trước này tôi không nghe nói cô có chồng chưa cưới?”
Vẻ mặt Hồ Mị Nhi trở lại thanh tao và cao quý như trước đó, dựa vào thân xe, nhàn nhạt nhìn anh ta: “Có hay không, tôi cần phải thông báo với anh hả? Anh có xứng không?”
Ánh mắt Điền Thịnh hiện lên vẻ tức giận, nhưng anh ta không dám nổi nóng với Hồ Mị Nhi, mà chuyển ánh mắt nhìn sang Hạng Tư Thành bên cạnh, nhảy lên như sấm: “Nhóc con! Mày cười cái gì! Muốn xứng với Mị Nhi, thì phải qua ải của tao trước!”
“Thấy kỹ năng lái xe vừa nãy của mày cũng không tồi, có giỏi thì đấu với tao một trận, nếu mày thua, từ nay về sau phải cút khỏi tầm mắt của Mị Nhi!”
Vẻ mặt Hạng Tư Thành bất lực, đây là nằm cũng bị bắn trúng!
Hạng Tư Thành không nói gì, Điền Thịnh cho rằng anh sợ, càng nói lời khích bác: “Thế nào? Sợ rồi? Nếu sợ rồi, thì ngoan ngoãn cút đi!”
Hồ Mị Nhi chuyển ánh mắt qua, bỗng ôm cánh tay của Hạng Tư Thành, dịu dàng nói: “Anh yêu, với kỹ năng lái xe của anh, chẳng lẽ còn sợ anh ta sao?”
“Vì em, đấu với anh ta một trận thì đã làm sao?”
Hạng Tư Thành giật mình, nhìn Hồ Mị Nhi đang tươi cười, trong lòng cảm thấy đen tối, đúng là xem náo nhiệt còn không sợ lớn chuyện!
Điền Thịnh thấy Hồ Mị Nhi thể hiện tư thái cô gái nhỏ nũng nịu mà trước nay cô ta chưa từng lộ ra trước mặt bất kỳ người đàn ông nào, sự đố kỵ ghen ghét của anh ta lại bùng cháy, bước lên một bước, quát: “Nếu mày là đàn ông, thì đường đường chính chính đấu với tao một trận! Nếu không dám, thì nhận thua rồi cút đi!”
“Đúng thế, nhóc con, có cần ăn hại thế không, trốn tránh không chiến đấu, còn là đàn ông không?”
“Mọi người đừng nói nữa, anh xem tên nhóc nghèo này, có giống như có xe không? Đối diện với cậu chủ Điền thần xe Tô Hàng chúng ta, không sợ tè ra quần đã không tồi rồi!”
“Ha ha…”
Mấy người ôm bụng cười lớn, vô cùng nhức tai, dường như trước mặt họ, Hạng Tư Thành là một tên phế vật vô giá trị vậy!
Còn Hạng Tư Thành bên cạnh không có chút biểu cảm, dường như tất cả những lời chế giễu đó không phải nói anh.
Hồ Mị Nhi bên cạnh vuốt những sợi tóc mai, lên tiếng nói: “Họ nói anh như vậy, anh không nổi giận sao?”
Hạng Tư Thành nhàn nhạt trả lời: “Em có từng đang đi bên đường đột nhiên bị chó cắn không?”
Hồ Mị Nhi gật đầu.
“Bị chó cắn, chẳng lẽ em còn cắn lại à?”
“Hãy nhớ, con người là con người, chó là chó, nếu người cũng có tầm nhìn như chó, vậy thì có khác gì con chó?”
Phập phập!
Hồ Mị Nhi nở nụ cười, vẻ phong tình đó khiến mọi người nhìn mà ngẩn ngơ!
Mấy giây sau, Điền Thịnh bỗng phản ứng lại, không đúng, lời nói của Hạng Tư Thành có ẩn ý!
“Khốn khiếp! Mày chửi ai là chó hả?”
Hạng Tư Thành điềm tĩnh nhìn anh ta: “Tôi nói chó, anh kích động cái gì?”
“Mày… tao…”
Điền Thịnh tức không chịu nổi, chỉ cần là người không ngốc, cũng sẽ nghe ra Hạng Tư Thành đang hàm ý nói đến anh ta, nhưng lại không thể tiếp lời, vì nếu tiếp lời, chính là thừa nhận mình là con chó mà Hạng Tư Thành nói!
Điền Thịnh không chiếm được ưu thế về lời nói, liền trực tiếp vung tay, tất cả bao vây Hạng Tư Thành ở giữa, lạnh lùng nói: “Nhóc con, tao không nói lại mày, nhưng, hôm nay, mày phải đấu với tao