Mục lục
Ông bố thiếu soái (full) – Hạng Tư Thành – Truyện tác giả: Vũ Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Anh ta vừa nói xong, liền dùng sức của chân đá bay một người trong đó, khách nhìn thấy liên tiếp tránh về phía sau, cái chân còn lại vẫn đang rảnh, anh ta quay người dùng chân đập lên lồng ngực của người còn lại, cùng với tiếng “Á”, người đó ngất đi.

Lúc này chỉ còn lại người trước mặt, Trịnh Nguyên Thiện cầm phi tiêu phi mạnh về hướng người đó.

Bỗng nhiên, Giang Bách Thần chạy ra từ đám đông, nói: “Dừng tay, đừng đánh nữa, cậu Lư đến rồi”.

Lư Thiên Phong thấy Giang Bách Thần đi đến, ra hiệu bảo Trịnh Nguyên Thiện dừng tay.

Lư Thiên Phong nói với Giang Bách Thần: “Cậu chủ Giang, cậu mời những người như nào vậy, cá thối tôm ươn lẫn lộn, người lương thiện như tôi giúp cậu phân biệt”.

Giang Bách Thần giật khóe miệng, nói thế nào những người này cũng là anh em của mình, thấy họ bị người khác đánh, trong lòng anh ta cũng không vui, liền nở nụ cười: “Cậu chủ Lư nói rất phải, đây đều là anh em của tôi, là tôi quản không nghiêm, xin lỗi anh”.

Lư Thiên Phong vẫn nói ngông cuồng: “Thôi, cái gì mà đấu võ chính thức, tôi xem mệt rồi, mau đi”.

Trịnh Nguyên Thiện thấy ông chủ không cho đánh tiếp, cũng dừng tay, anh ta ngồi quỳ xuống đất, dùng tay vuốt mặt người hống hách vừa nãy, dùng phi tiêu vỗ vào mặt của người đó, sau đó đâm vào đùi của anh ta.

Người đó đau kêu “Á” một tiếng.

Lúc này, khuôn mặt Giang Bách Thần sầm lại, Lý Bình đi đến nói với anh ta: “Sư huynh, bình thường mấy người bọn họ hống hách quen rồi, vừa hay mượn cơ hội này cho bọn họ bài học nhớ đời”.

Giang Bách Thần nghe xong cũng không nói thêm, gọi mấy người khiêng bọn họ đến bệnh viện.

Hạng Tư Thành thấy trận đấu kết thúc, muốn cùng Vân Tịnh Nhã nghỉ ngơi một lát, không ngờ Lư Thiên Phong đưa trợ thủ của hắn ta đi đến.

Lư Thiên Phong lại bắt đầu tự cho mình là nhất, nhìn Hạng Tư Thành nói: “Xin lỗi, vừa nãy thật kém cỏi vụng về, anh cũng thấy được trợ thủ của tôi mới mời đến mạnh thế nào, anh cẩn thận cho tôi”.

Hắn ta vừa nói, vừa nhìn sang Vân Tịnh Nhã, ánh mắt híp thành một khe hở, nhìn Vân Tịnh Nhã: “Cô Vân, hôm nay thật xinh đẹp, nếu con lừa trọc đầu Hạng Tư Thành này không bảo vệ được cô, cô có thể để tôi bảo vệ cô”.

Khi Lư Thiên Phong nói mấy chữ con lừa trọc đầu, Trịnh Nguyên Thiện không vui, rõ ràng người trước mắt đẹp trai hơn mình mấy phần, nếu hắn ta nói Hạng Tư Thành là con lừa trọc đầu, thì mình là gì, con lừa già trọc đầu?

Trịnh Nguyên Thiện muốn cắt lời Lư Thiên Phong, nhưng lại nghĩ hay là thôi.

“Anh…”, Vân Tịnh Nhã tức giận nhìn Lư Thiên Phong, nhất thời không nói ra lời.

Hạng Tư Thành nghe xong, nói: “Vậy cảm ơn ý tốt của cậu chủ Lư, nhưng lịch sử của Bách Dược Đường có lặp lại không?”

Lư Thiên Phong nghe đến chuyện của Bách Dược Đường, sắc mặt liền thay đổi, cau chặt mày, miệng mím chặt, nghĩ đến chuyện ở Bách Dược Đường, khiến Lư Thiên Phong tổn thất nặng nề, hơn nữa còn phế một trợ thủ của mình, đến bây giờ còn đang bế quan tu luyện, mối thù này Lư Thiên Phong hắn phải báo.

Lư Thiên Phong nhìn Hạng Tư Thành nói: “Cậu nhóc, anh tự lo cho mình đi, hôm nay tôi đến để xử lý anh, giới thiệu với anh, đây là trợ thủ mới của tôi, tên là Trịnh Nguyên Thiện”.

Trịnh Nguyên Thiện còn đang không ngừng dò xét Hạng Tư Thành, ánh mắt bất giác chuyển sang cô gái bên cạnh Hạng Tư Thành, một tăng nhân chuyên tâm tu luyện trong chùa nhiều năm như anh ta, đâu từng nhìn thấy cô gái đẹp như vậy, khuôn mặt tinh tế, đôi mắt to, lông mi dài, khiến lòng anh ta cũng phải xao động, nghe thấy Lư Thiên Phong gọi, anh ta bỏ ngoài tai quên hết tất cả.

Lư Thiên Phong thấy Trịnh Nguyên Thiện không phản ứng, đưa tay đánh vào đầu trọc của anh ta, Trịnh Nguyên Thiện bị đánh mới tỉnh lại, vừa định ra tay đánh người vừa đánh anh ta, sau đó nhìn thấy dáng vẻ động lòng người của Vân Tịnh Nhã nên lại thôi, không thể để mỹ nữ trước mặt thấy anh ta thất lễ.

Trịnh Nguyên Thiện hắng giọng nói: “A di đà phật, tên tục của bần tăng là Trịnh Nguyên Thiện”.

Hạng Tư Thành nhàn nhạt nói: “Tôi tên là Hạng Tư Thành, vừa nãy thấy anh ra tay giáo huấn người xuất ngôn ngông cuồng, có thể thấy nhân phẩm và võ công cao cường của anh”.

Trịnh Nguyên Thiện cũng cười nói: “Có cơ hội chúng ta cùng so tài”.

Anh ta nói xong, liền cùng Lư Thiên Phong đi sang một bên khác.

Đợi khi họ đi xa, Vân Tịnh Nhã vui vẻ nhìn Hạng Tư Thành, Hạng Tư Thành thấy rất kỳ lạ, hỏi: “Sao nhìn anh như vậy?”

Vừa nãy Hạng Tư Thành cũng nhìn thấy ánh mắt Trịnh Nguyên Thiện nhìn Vân Tịnh Nhã, cũng khó trách, là đàn ông nhìn thấy Vân Tịnh Nhã cũng không nhịn được, nhưng thấy anh ta nhìn Vân Tịnh Nhã như vậy, trong lòng Hạng Tư Thành hơi ghen.

Vân Tịnh Nhã bên cạnh yên lặng nhìn Hạng Tư Thành ngốc nghếch, cô nghĩ lúc này tiểu hòa thượng cũng sẽ tự hào, nhưng cô vừa nghĩ Trịnh Nguyên Thiện nhìn chằm chằm cô như vậy, liệu Hạng Tư Thành có để bụng không.

Lúc này, Giang Bách Thần đi đến sàn nhảy phía trước hội trường, dùng tay vỗ micro nói: “Kính thưa các vị khách quý và các vị anh hùng hảo hán, cảm ơn mọi người đến đây như đã hẹn, tại đây, chúng tôi muốn tổ chức một đại hội đấu võ, hơn nữa đại hội lần này còn có khách bên ngoài tham dự, mời mọi người rời bước đến sảnh phía sau. Cảm ơn”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK