Trước mắt Hạng Tư Thành và Vân Tịnh Nhã hiện lên tia sáng trắng ngần, Hạng Tư Thành bảo vệ Vân Tịnh Nhã ở đằng sau. Tia sáng ấy tới nhanh, nhưng đi cũng nhanh, chỉ thoáng chốc đã hoàn toàn biến mất, ngôi mộ lại trở về với trạng thái lúc đầu.
"Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Vân Tịnh Nhã thảng thốt hỏi.
Ánh mắt của Hạng Tư Thành rất ngưng trọng, bởi vì anh cũng không biết tia sáng trắng vừa rồi là sao.
"Ngứa quá!"
Đột nhiên, Vân Tịnh Nhã thì thầm một tiếng, vén tay áo lên định gãi. Nhưng khi nhìn thấy cánh tay phải của mình, cô lập tức sững người.
Hạng Tư Thành cũng nhìn theo ánh mắt cô, con ngươi bỗng co rụt lại.
Không biết từ lúc nào, trên cánh tay phải bóng loáng của Vân Tịnh Nhã xuất hiện một hình xăm trông như thanh kiếm.
Thân kiếm dài nhỏ, sống động như thật.
"Sao lại thế này?"
Vân Tịnh Nhã hơi hoảng hốt.
"Đây là?"
Dường như nghĩ tới điều gì đó, Hạng Tư Thành vội vàng vén tay áo bên phải của mình lên. Hử? Không có gì cả, vậy tay trái thì sao?
Lúc vén tay áo bên trái lên xem, quả nhiên cũng thấy một hình xăm như thanh kiếm. Chỉ có điều thanh kiếm trên cánh tay anh có thân kiếm rộng hơn, là loại kiếm phù hợp để đàn ông sử dụng.
"Tư Thành, chuyện này là sao vậy?"
"Vì sao trên người chúng ta lại xuất hiện thứ lạ lùng này?"
Chứng kiến hiện tượng khó lý giải này, trong mắt Vân Tịnh Nhã hiện lên sự hoảng sợ.
"Can Tương, Mạc Tà!"
Hạng Tư Thành trầm giọng nói.
"Cái gì? Sao hai thanh kiếm này lại xuất hiện trên người chúng ta?"
Chuyện ấy quá mức khó tin, khiến Vân Tịnh Nhã không load kịp.
"Anh cũng không biết, nhưng hình xăm này giống hệt với hình ảnh của Can Tương Mạc Tà mà người giàu có kia đưa cho chúng ta, vậy nên anh không nghĩ ra được khả năng nào khác nữa".
Tất cả đã nằm ngoài phạm vi mà khoa học có thể giải thích được. Hạng Tư Thành lẳng lặng cúi đầu xuống, nhưng mà nghĩ lại thì, trên thế giới này ít chuyện nằm ngoài phạm vi khoa học lắm sao?
Hạng Tư Thành trấn an Vân Tịnh Nhã, đi tới gần chiếc quan tài rồi ngó đầu vào xem. Trong đó có hai bộ thi thể, đã biến thành xương khô từ lâu, nhưng bộ quần áo vẫn chưa mục hết, từ đó có thể nhìn ra đây là một nam một nữ.
Hạng Tư Thành hành lễ theo kiểu nhà Phật, mặc niệm trong lòng: "Cám ơn tiền bối đã đồng ý giúp đỡ, có điểm nào quấy rầy, mong vợ chồng tiền bối lượng thứ cho!"
"Đi thôi".
Hạng Tư Thành dẫn Vân Tịnh Nhã trở về theo con đường cũ. Khi ra tới đầu lối đi, bọn họ thấy Cửu gia đứng cười tít mắt ở đó, có vẻ như đang chờ bọn họ.
Hạng Tư Thành chậm rãi nhìn một lượt, mười mấy người đều cầm vũ khí, nhìn anh bằng ánh mắt hằm hè.