Hạng Tư Thành gật đầu: “Được, vậy em…”
“Ra ngoài lâu thế rồi, em phải về công ty xem sao, em và Yên Nhi về thành phố Thiên Hải chờ anh”.
“Phải rồi…”
Cô híp mắt lại, nở nụ cười với Hạng Tư Thành, để lộ ra hàm răng trắng sáng: “Trước khi trở về, anh phải gọi điện thoại cho em trước đấy, em sẽ đón anh!”
Trái tim Hạng Tư Thành đập thình thịch, anh chép miệng, câu này cũng dễ hiểu thôi, phiên dịch ra thì chính là, đợi về nhà em sẽ tính sổ với anh!
Nhìn Hạng Tư Thành rời khỏi đây, Từ Trấn Bắc bước tới với vẻ mặt xoắn xuýt, anh ta nhìn em gái mình, mở miệng nói: “Em gái à, hình như tên đó có vợ rồi thì phải…”
Từ Hân Dao hừ một tiếng, có vợ thì sao? Từ Hân Dao này đã thích rồi thì sẽ là của em!
“Anh tìm một chiếc xe cho em, em muốn tới thành phố Tô Hàng!”
Xe chạy suốt một ngày, lúc tới nhà họ Hồ thì đã gần tối rồi.
Là gia tộc giàu có nhất thành phố Tô Hàng, biệt thự nhà họ Hồ có diện tích mười mấy mẫu đất, nào là vườn cây, nào là chòi hóng mát, tất cả đều mang theo nét cổ xưa và tôn quý, nhà họ Hồ dùng quy cách tối cao để tiếp đón Hạng Tư Thành.
Khi đã ăn uống no nê, Hồ Vân Long áy náy nói: “Anh Hạng, đi đường vất vả, tôi đã sắp xếp phòng cho anh rồi, hôm nay cứ nghỉ ngơi trước đã”.
“Không biết bao giờ ông cụ Hồ mới về?”
“Sáng mai ông nội sẽ về tới nhà họ Hồ!”
Hạng Tư Thành đành phải gật đầu, dù sao trước khi Hồ Khởi Vinh trở về, mọi chuyện vẫn chưa sáng tỏ.
Hôm nay trăng rất tròn, Hạng Tư Thành đứng bên cửa sổ, ngắm nhìn vườn cây bên ngoài, nơi đó ngập tràn cảm giác thiên nhiên mà vùng đô thị không bao giờ có thể trải nghiệm được.
Anh không buồn ngủ, nên đã mặc áo khoác vào rồi ra khỏi phòng.
Nhà họ Hồ có quy định nghiêm ngặt, qua nửa đêm, ngoài vệ sĩ ra thì không ai được đi lại ngoài sân, ngay cả con cháu chi chính của nhà họ Hồ cũng không được.
Hạng Tư Thành mới đến nên không biết, anh chỉ cảm thấy dưới ánh trăng tĩnh mịch, vườn cây không có ai quấy rầy này vô cùng thư thái.
Đang chậm rãi dạo bước, bất chợt, một bóng trắng lướt qua, Hạng Tư Thành cong môi cười: “Ái chà, không ngờ ở đây cũng nhìn thấy thỏ rừng cơ đấy”.
Tự nhiên muốn chơi đùa, Hạng Tư Thành bèn đuổi theo.
Nhưng con thỏ ấy rất nhanh nhẹn, Hạng Tư Thành đuổi sát theo sau, thấy nó chạy vèo vào trong rừng trúc. Anh cười hê hê, nhảy tới như hổ vồ mồi, cảm giác mềm mại xuất hiện trong tay: “Hê hê, xem mày còn chạy đi đâu. Bắt được…”
Bất chợt, anh thay đổi sắc mặt, cảm giác này không đúng lắm…
Như để kiểm nghiệm lại, hai tay anh xoa nắn, mềm quá, nhưng sao thỏ lại không có lông…
“Sờ đủ chưa?”
Giọng nói quyến rũ mà lạnh lùng bất chợt vang lên. Hạng Tư Thành cứng đờ người, ánh trăng lộ ra, chiếu rọi vào một khuôn mặt nghiêng nước nghiêng thành.