Trong mắt Dương Viễn Sơn lộ ra vẻ kinh ngạc vui mừng, trong lòng vui mừng khôn xiết, vội vàng nói: “Ông Lâm quả nhiên thẳng thắn, tôi đương nhiên đồng ý với cách làm này”.
Những người vẫn luôn ở một bên yên lặng theo dõi cũng có chút kinh ngạc vui mừng, bọn họ không ngờ bản thân lại có tư cách này, thật giống như chuyện hoang đường.
Những người có thể đến đây mua thuốc không giàu có thì quyền quý, giá trị con người rất cao.
Hạng Tư Thành lúc này cũng có chút kinh ngạc, lúc trước anh cũng đoán được có thể sẽ có biến cố khác, nhưng không ngờ cuối cùng lại dùng phương thức bán đấu giá.
Cũng may người ở đây cũng không quá nhiều, nếu tin tức thực sự được truyền ra ngoài, anh cũng khó có thể mua được.
Nếu thái tuế ở trong tay người bình thường, do không có hiểu biết về nó giá bán ra nhiều nhất khoảng năm trăm đến vài triệu, nhưng nếu tin tức một khi bị truyền ra, gặp phải người thực sự cần đến nó, thì phải trả một cái giá rất cao.
Lâm Bạch Hạc cũng không có chuẩn bị nhiều, trực tiếp bảo người thanh niên bưng thái tuế lên, được vải đỏ phủ lên.
Vén tấm vải đỏ lên, một vật giống như hình trụ, nhìn cũng khoảng hai lăm cân, to như vậy đã là vô cùng hiếm, giá cả tuyệt đối cũng không thấp.
“Báo giá lúc trước là năm triệu, các người có thể đưa ra giá dựa trên cơ sở này, đấu giá thành công có thể lập tức mang đi”. Lâm Bạch Hạc nói.
Tình huống lúc này khiến Dương Viễn Sơn vô cùng hài lòng, ông ta cũng không ngờ dùng giá thấp nhất có thể mua được vật này, cũng không có hứng thú uy hiếp những người có mặt ở đây.
“Hai mươi triệu”. Dương Viễn Sơn nói luôn.
Mọi việc xảy ra quá nhanh, Vân Y Y không kịp phản ứng, những việc ở đây thực sự vượt quá nhận thức của cô ta.
Trong thế giới của cô ta, cái chết là việc vô cùng hiếm thấy, cho dù lúc này cô ta đối diện với nguy hiểm, nhưng lời cảnh cáo cũng chỉ nói là cô ta có thể bị bắt cóc hoặc thân thể có chút ngoài ý muốn, cái chết thực sự quá xa vời với cô ta.
Nhưng bây giờ ở trong một căn phòng như này, người đó lại có thể vì một loại dược liệu mà giết người, thực sự không thể tin được.
Dương Viễn Sơn lúc này trong mắt cô ta giống như một con ác quỷ.
Cô ta cũng nhận ra Hạng Tư Thành muốn làm gì, cô ta có chút lo lắng, đối với Dương Viễn Sơn giết người chỉ là việc của một câu nói, vậy Hạng Tư Thành mua Nhục Linh Chi có thể hay không sẽ gặp nguy hiểm.
“Ba mươi triệu”. Có một ông lão ở chỗ cách đó không xa ra giá.
Dương Viễn Sơn nhìn liếc qua, sau đó nói: “Ba mươi mốt triệu”.
Cái giá này đối với Thái Tuế cũng tương đối rồi, nếu nó nằm trong tay người bình thường, chỉ cần một thương nhân giàu có đưa ra vài triệu là có thể mua được, sau đó đa số họ sẽ sang tay bán lại, không chỉ kiếm được một số tiền lớn, còn có thể có thêm được các mối quan hệ xã hội.
Hạng Tư Thành đương nhiên muốn có được thái tuế, anh có thể nhìn ra một vài người ở đây có năng lực ra giá, nhưng lại sợ Dương Viễn Sơn mà không dám ra giá.
“Năm mươi triệu”. Anh trực tiếp ra giá.
Thái tuế hai lăm cân, thực ra không đến giá đó, nhưng đó là đối với người bình thường, nhưng thái tuế vào tay anh, giá trị không chỉ có từng đấy.
Cái khác chưa nói đến, dùng phương pháp đặc biệt điều chế thành thuốc để cứu người, hai ba lần là có thể kiếm lại được tiền, hơn nữa lượng dùng cũng chỉ vài lạng mà thôi.