Anh nhảy tới trước mặt nữ vệ sĩ của Triệu Kỳ Phong, không ra tay ngay, mà là khách khí chắp tay: “Hạng Tư Thành, xin được chỉ bảo”.
“Chu Mẫn”.
Nhìn dáng vẻ lễ độ của Hạng Tư Thành, vẻ lạnh lùng trên mặt cô gái kia hơi dịu đi, nói ra hai chữ.
Nhưng ngoài tên của mình, cô ta không chịu nói thêm một chữ nào nữa. Thực lực chính là vốn liếng để cô ta cao ngạo.
Cô ta đang rất cần tiền, lựa chọn cẩn thận rồi mới chọn Triệu Kỳ Phong.
Đương nhiên cô ta hiểu rằng bởi vì nhan sắc nên đám cậu ấm tự nhận là hơn người ấy cảm thấy hứng thú với cô ta, hơn nữa bởi vì lý do nghề nghiệp, cho dù cô ta xấu hơn một chút thì cũng đầy người đổ xô tới.
Sở dĩ cô ta lựa chọn Triệu Kỳ Phong, không phải là bởi vì hắn ta là thái giám hay bị bệnh liệt dương, mà bởi vì Triệu Kỳ Phong là người thông minh, có thể khống chế bản thân.
Với người như vậy, cho dù thích sắc đẹp, nhưng so với tính mạng của mình thì bọn họ hoàn toàn có thể kiềm chế bản thân.
Lúc này, Hạng Tư Thành đứng trên sàn đấu võ. Anh cũng chẳng muốn sử dụng chiêu thức phức tạp gì, đánh nhau trên này khác gì làm một con khỉ cho người ta xem.
Cảnh giới của anh mạnh hơn Chu Mẫn, vậy thì dùng cách ấy là tiết kiệm sức lực nhất.
Có lẽ vừa rồi anh đã chọc giận Chu Mẫn, vậy nên cô ta không để anh có cơ hội ra tay, báo ra tên mình là lập tức tung chiêu.
Cô ta dồn lực vào chân rồi bật lên, đá về phía Hạng Tư Thành, như một con chim én nhẹ nhàng.
Cô ta tung ra chiêu ấy là khinh địch rồi, tưởng rằng Hạng Tư Thành chỉ như những người cô ta từng gặp.
Nhưng cũng chẳng trách cô ta được, thật sự là Hạng Tư Thành không rêu rao chút nào, từ ánh mắt cho đến hình thể đều không giống cao thủ.
Mặc dù sư tử vồ thỏ phải dùng toàn lực, nhưng khi sư tử có thể tùy ý cắn chết thỏ, nó chỉ dùng một lực vừa phải, chứ không phải cắn nát cả hàm răng của mình.
Hạng Tư Thành có ý định giải quyết nhanh chóng, đương nhiên sẽ không để cô ta có cơ hội.
Đối với người bình thường, có thực lực cảnh giới Tiên Thiên chẳng khác nào đứng trên đám mây.
Anh ngưng tụ một luồng khí trong cơ thể, ngay khi Chu Mẫn đá tới, anh chỉ nhẹ nhàng vươn tay ra là bắt được mắt cá chân của cô ta.
Ngay tức khắc, luồng khí mà anh đã ngưng tụ chui vào thân thể của cô ta, trong tình huống cô ta không hề phòng bị gì.
Vừa rồi còn hừng hực khí thế, nhưng chỉ thoáng cái, Chu Mẫn bỗng rã rời cả người, không thể dùng lực được nữa.
“Cái gì?”
“Sao có thể như thế được?”
Bên dưới truyền tới những tiếng hô ngạc nhiên, cảm thấy khó mà tiếp nhận được cảnh tượng đang diễn ra.