Chương 351: Lại là một Lang Tước
Cảnh tượng đột ngột ấy khiến mọi người giật nảy mình.
Phương Hoa là người đầu tiên hoàn hồn lại, hắn vội vàng đi tới bên cạnh Nhiếp Binh: “Nhiếp Binh, anh không sao chứ?”
“Cút sang một bên!”
Nhiếp Binh hung tợn đẩy Phương Hoa một cái, nhìn chú hề bằng ánh mắt đằng đằng sát khí: “Tao sống bằng này tuổi, chưa một kẻ nào dám động chạm đến tao!”
“Thằng oắt, mày được lắm! Không ngờ cũng có lúc tao nhìn nhầm, chỉ dựa vào tốc độ của nhát chém vừa rồi thì e rằng cũng đã đạt tới Hậu Thiên Chi Cảnh!”
Tuy rằng trong xã hội hiện nay, đối với đa số mọi người, võ học là thứ hư cấu chỉ xuất hiện trong tiểu thuyết võ hiệp. Nhưng trên thực tế, mảnh đất rộng lớn này có lịch sử hào nhoáng suốt năm ngàn năm, bất kể lịch sử biến động như thế nào, võ đạo từng huy hoàng, cũng từng suy tàn, nhưng chưa bao giờ biến mất.
Cho dù thời đại ngày nay coi kỹ thuật khoa học là đỉnh cao, vũ khí nóng phát triển rộng khắp, võ học cũng dần dần biến mắt trước mặt mọi người, nhưng nó vẫn luôn được truyền lại cho tới ngày nay.
Đã là võ học thì tất nhiên là phải có sự phân chia cấp bậc, sự phân chia ấy vô cùng đơn giản, là cao thủ Hậu Thiên và cao thủ Tiên Thiên.
Đạt tới Hậu Thiên Chi Cảnh là hai đấm sẽ có sức lực ngàn cân, thân thể nhẹ như chim yến, tốc độ cực nhanh, một mình đánh với mười mấy người đàn ông trưởng thành cũng không nói chơi.
Thấy chú hề không nói gì, vẫn cứ cười ngơ ngác, Nhiếp Binh như bị sỉ nhục, sát ý lại tăng thêm vài phần: “Đừng tưởng mày cười ngáo ngơ như vậy thì tao không biết!”
“Đối với những gia tộc võ cổ truyền như bọn tao, từ nhỏ đã được rèn luyện sức khỏe, tu luyện công pháp võ học, rất ít người đạt tới Hậu Thiên Chi Cảnh. Người bình thường không có phương pháp tu luyện như chúng mày mà muốn đạt tới Hậu Thiên Chi Cảnh thì càng phải cố gắng gấp bội”.
“Vừa rồi tao không hề cảm nhận được uy hiếp từ người mày, chứng tỏ mày có thể ẩn giấu sát ý vô cùng hoàn mỹ. Phối hợp với nhát chém vừa rồi của mày, nếu tao không biết võ thì giờ phút này đã là một bộ thi thể rồi!”
“Có thực lực như thế, tất nhiên là phải rèn luyện ra từ vô số nguy hiểm”.
“Chắc hẳn mày cũng là một trong chín Lang Tước của Quần Lang đúng không?”
“Cái gì? Lại là một trong chín Lang Tước?”
Nhiếp Binh vừa dứt lời, Phương Hoa thay đổi sắc mặt. Hắn đã nghe Phương Thành Chu kể về ba Lang Tước xuất hiện ở nhà họ Hồ, không hề có người ăn mặc như chú hề này, cũng có nghĩa là những gì Hạng Tư Thành nói có thể là thật, ngoài ba Lang Tước kia thì còn Lang Tước khác trợ giúp.
Rốt cuộc Hạng Tư Thành có quan hệ thế nào với Quần Lang?
Mà lại được tổ chức sát thủ được xưng là số một thế giới này dốc sức giúp đỡ như thế?
“Nhiếp Binh, anh có chắc sẽ đối phó được không?”
Phương Hoa lo lắng hỏi.
“Hê hê… Quả thực là nhát chém vừa rồi rất nhanh, nếu đánh tay đôi thì có thể tôi không phải là đối thủ, nhưng Phù Đồ Môn có nhiều cao thủ như thế, chỉ dựa vào thực lực của thằng hề này thì vẫn chưa đáng là gì”.
“Lên cho tôi!”
Nhiếp Binh quát một tiếng, khí thế bàng bạc tuôn ra từ người những người khác, mang theo sát ý dày đặc, xông về phía chú hề.
Trên mặt chú hề không có vẻ gì là sợ hãi, cậu ta đưa bóng bay cho Vân Tịnh Nhã, lấy ra một con dao găm rồi lao thẳng lên, không nói một lời nào.
Rầm!