Chương 20: Bộ trang phục này của cô là đồ giả!
Đám đông dường như không dám tin vào tai mình, giọng nói trong điện thoại kia vừa nói gì cơ?
Đang đợi ở cửa sao?
Thế tức là Vân Tịnh Nhã không những mời được Lão Trù Tiên mà còn khiến ông ấy đứng ở cửa gọi điện thoại đợi?
Vân Tịnh Nhã đang nói chuyện viển vông sao?
Hiện thực đã nhanh chóng phá bỏ những hiềm nghi của mọi người.
Cửa vừa mở, một ông lão râu tóc bạc trắng, một tay cầm điện thoại một tay cầm con dao làm bếp cười lớn đi vào.
Ông lão bước đi oai vệ uy phong, đi đến trước mặt Vân Tịnh Nhã đang há miệng kinh ngạc, giống như một lão nhi đồng trêu chọc cười nói: "Cô Vân, ông già này đến rồi, vẫn chưa muộn nhỉ! Ha ha..."
"Tiền tiền tiền... tiền bối Lão Trù Tiên, thật sự là ông sao?"
Giống như không dám tin vào hiện thực, Vân Tịnh Nhã còn bắt đầu nói lắp.
Lão Trù Tiên huơ con dao làm bếp bóng loáng có cái chuôi đen thùi lùi lên nói: "Người có thể bắt chước được, nhưng con dao này của lão thì không ai có thể bắt chước được!"
"Có điều...", vừa chuyển chủ đề, ánh mắt ông lão đột nhiên phát lạnh nói: "Trước khi nấu ăn cho cô Vân, lão phải thanh lý môn hộ một chút đã!"
Nói xong liền quay người thản nhiên nhìn Tạ Hồ, lạnh giọng nói: "Nghiệp chướng! Cậu đã biết sai chưa?!"
Lúc này Tạ Hồ túa mồ hôi, lẩy bẩy quỳ xuống đất, cúi gằm mặt nói: "Sư... sư phụ".
Mọi người lại được phen á ố, không ngờ bếp trưởng của Thiên Lan Các lại là đồ đệ của Lão Trù Tiên, đương nhiên, hai tiếng sư phụ này lại gọi đúng tên Lão Trù Tiên nên không ai dám nảy sinh nghi ngờ!
"Tôi dạy cậu học nấu ăn đã nói thế nào, trước khi học nghề hãy học đạo đức, trước khi làm đồ ăn hãy học làm người, nhưng không ngờ vì lợi ích mà cậu lại làm chuyện vô đạo đức như vậy, cậu thật khiến tôi thất vọng quá!"
"Từ hôm nay, cậu không được dùng tới tất cả những món ăn của Lão Trù Tiên tôi, nếu như vi phạm!", ánh mắt Lão Trù Tiên sắc lạnh, lưỡi dao trong tay sáng lên nói tiếp: "Hậu quả thế nào tự cậu hiểu rõ!"
Tạ Hồ run rẩy, lập tức ngồi phịch xuống đất, vẻ mặt xám ngoét như tro!
Sau khi thanh lý môn hộ xong, Lão Trù Tiên chuyển ánh mắt tới Bành Hải Sinh, lạnh nhạt nói: "Cậu chính là người muốn so đấu tài nghệ với tôi sao?"
Một câu nói khiến mồ hôi Bành Hải Sinh ướt đẫm sau lưng, vội vàng cúi người thấp giọng nói: "Để tiền bối chê cười rồi, với tài nghệ của hậu bối cho dù có luyện tập thêm mấy chục năm nữa thì cũng không bằng được một phần của tiền bối!"
Trong lòng Bành Hải Sinh khổ sở, ánh mắt mù mịt nhìn Đào Hạnh Nhi như muốn nuốt sống cô ta cho rồi!
Phàm là những đầu bếp có chút tiếng tăm ở cả miền bắc này ít nhiều đều được nhận chỉ bảo của Lão Trù Tiên, họ đều hiểu nếu bản thân dám có gan không tôn trọng sự uy nghiêm của Lão Trù Tiên thì e là bản thân không cần tiếp tục lăn lộn trong nghề này nữa!
"Hừ!"
Lão Trù Tiên hừ một tiếng, cất cao giọng nói: "Nếu như giám đốc Vân đã mời tôi tới, lại còn là khách quý nước ngoài, vậy thì tôi sẽ dùng ẩm thực Hoa Hạ chân chính nhất để tiếp đãi!"
"Mọi người hãy chờ đó!"
Oai phong nói một câu rồi quay người đi vào bếp, Karen sững sờ dù tiếng hán vẫn còn kém nhưng vẫn tò mò hỏi: "Ông lão này là ai vậy?"
Tống Chí Đông đứng bên cạnh cười nói: "Ông ấy à, là đầu bếp cấp quốc bảo của chúng tôi, được xưng là Lão Trù Tiên!"
"Nói một cách đơn giản thì nếu như tài nghệ của bếp trưởng Bành có thể đạt được đến trình độ Michelin, vậy thì trình độ của Lão Trù Tiên có thể nói là bậc thầy của tất cả các đầu bếp Michelin!"
Trong sự mong chờ của Karen, Lão Trù Tiên bưng một cái khay lên, đi thẳng đến trước mặt Karen, đưa cái khay ra nói: "Nào, nếm thử tay nghề chính hiệu Hoa Hạ chúng tôi đi!"
Karen khẽ nhíu mày, chỉ vào bát trong khay nói: "Đây chẳng phải chỉ là một bát mỳ hay sao?"
Không sai!
Món mà Lão Trù Tiên làm chính là một bát mỳ mà bất cứ ai cũng từng ăn qua, nếu như nhất định phải tìm điểm khác biệt thì chỉ là có thêm một quả trứng trần tròn xoe mà thôi!
"Mỳ?"
Lão Trù Tiên cười coi thường: "Người nước ngoài lần trước ăn bát mỳ này của tôi bây giờ đã tái đắc cử làm nguyên thủ quốc gia lần thứ ba của nước họ rồi!"
Tiếng hán của Karen cũng không tốt, mặc dù không hiểu Lão Trù Tiên nói gì, nhưng dù sao người ta đã bưng đến trước mặt rồi, vì giữ sự lịch sự cơ bản nhất nên ông ta cũng cẩn thận gắp một đũa cho vào miệng.
Vừa đưa vào miệng, ánh mắt Karen sáng rực, sau đó vội vàng cho chỗ mỳ còn lại trong bát vào miệng dưới sự trợn mắt há mồm chăm chú quan sát của mọi người, ăn đến những giọt cuối cùng của bát mỳ, vẻ mặt thỏa mãn nói: "Quá ngon! tôi chưa từng được ăn bát mỳ nào ngon thế này! Không! Phải là trước giờ chưa từng được thưởng thức hương vị nào ngon như vậy!"
"Tôi dám thề cho dù có là thượng đế cũng tuyệt đối chưa được ăn món ngon như thế này!"
Nhìn phản ứng của Karen, thắng thua của trận đấu tay nghề nấu ăn đã rất rõ ràng!
Hạng Tư Thành liếc nhìn vẻ mặt như uống phải thuốc chuột của Đào Hạnh Nhi, khóe miệng khẽ cong lên, sau đó nhìn Vân Tịnh Nhã, bĩu môi với Karen, những người còn lại nhanh chóng lấy lại tinh thần sau một hồi ngây ngốc, trên mặt nở nụ cười của kẻ chiến thắng, chân thành nói với Karen: "Đại sư Karen, ông có vừa lòng với quà của tập đoàn Mộ Tư chuẩn bị cho ông không?"
"Hài lòng! Tôi rất hài lòng!"
Karen kích động nói: "Các bạn thật sự khiến tôi cảm động, tôi quyết định, đối tác lần này chính là..."
"Đợi đã!"
Giọng nói của Đào Hạnh Nhi đột nhiên vang lên, chỉ thấy vẻ mặt của cô ta đã khôi phục lại nụ cười, từ từ bước đến, cười nói với Karen: "Ẩm thực tất nhiên đáng quý, nhưng dù sao cũng chỉ là một nhu cầu ăn uống nhất thời, đại sư Karen là truyền kỳ của giới trang sức, một kho báu vĩnh cửu như vậy đương nhiên cũng cần trang phục xa hoa nhất làm nền rồi".
"Được biết đại sư Karen yêu thích văn hóa Hoa Hạ, Đào Thị đặc biệt chuẩn bị món quà này cho đại sư, tin rằng đại sư nhất định sẽ vô cùng yêu thích!"
Nói rồi dơ tay ra hiệu, một nhân viên cấp dưới bưng một chiếc hộp gấm đi tới, Đào Hạnh Nhi đón lấy, mở chiếc hộp gấm ra, một bộ trang phục thời Đường màu đỏ thẫm hiện ra trước mắt.
Trang phục thời Đường trên đỏ dưới đen, trên vai áo được thêu một con rồng tím, vừa độc đoán vừa duyên dáng, vừa tao nhã vừa quý phái.
Nhìn thấy chiếc áo này, Karen hào hứng đến nỗi toàn thân run rẩy nói: "Trời ạ! Cô Đào, cô là thiên thần được thượng đế phái xuống sao?"
"Sao lại biết ngoài ẩm thực ra thì thứ yêu thích nhất của tôi chính là Trang phục thời Đường truyền thống của Hoa Hạ các bạn!"
"Bộ y phục này, quả thật... quả thật quá hoàn mỹ rồi!"
Nhìn biểu cảm kích động của Karen, Đào Hạnh Nhi nhìn Vân Tịnh Nhã một cái, nở nụ cười đắc ý, tiếp theo nói: "Ông nhìn chất liệu tơ lụa này chính là loại lụa Hàng Châu cao cấp nhất ở Tô Hàng, họa tiết con rồng này được thêu bằng chỉ vàng, tất cả đều thể hiện lên sự tôn quý".
"Nhưng điều đáng giá nhất vẫn là tác giả làm ra nó!"
"Tập đoàn Đào Thị chúng tôi đã đặc biệt mời nghệ nhân làm Trang phục thời Đường số một trong nước, đại sư Mai Tuyết Cầm đích thân may thủ công, đại sư Mai mỗi năm chỉ tự tay làm đúng ba bộ trang phục, từ trước khi được hoàn thành đã có không ít những nhân vật lớn nhắm đến, vì để có được bộ trang phục thời Đường vô giá này, Đào Thị chúng tôi cũng tốn không ít công sức!"
"Món quà quý giá như vậy mà thật sự tặng cho tôi sao?"
Đào Hạnh Nhi mặt mày tươi cười nói: "Đại sư Karen là nhân tài kiệt xuất trong ngành, nếu như hợp tác cùng với Đào Thị thì cũng trở thành đối tác thân thiết nhất của chúng tôi, về tình về lý đại sư Karen đều xứng đáng có được bộ Trang phục thời Đường này!"
Ý đồ trong câu nói rất rõ ràng, vẻ mặt Karen cũng hiện lên chút do dự.
Suy nghĩ hồi lâu, đột nhiên ông ta cười áy náy nói với Vân Tịnh Nhã: "Cô Vân, xin lỗi cô!"
"Mặc dù bát mỳ kia là bát mỳ ngon nhất mà tôi đã từng ăn, nhưng bộ y phục này tôi thật sự rất yêu thích, chỉ có thể nói xin lỗi với cô và tập đoàn Mộ Tư, tôi hứa với cô, thiết kế trang sức lần sau của tôi một khi ra lò nhất định sẽ đưa cho tập đoàn Mộ Tư sản xuất đầu tiên!"
Trên mặt Đào Hạnh Nhi lóe lên nụ cười của kẻ chiến thắng.
Vân Tịnh Nhã rất thất vọng, đã đến bước này rồi mà cuối cùng vẫn thất bại.
"Đợi chút".
Hạng Tư Thành đột nhiên cầm bộ y phục trên tay, tùy ý quan sát một lượt, cuối cùng cười coi thường nói: "Đại sư Karen, một bộ Trang phục thời Đường dởm thế này đã đủ để thuyết phục ông rồi sao?"
"Cái gì?!"
Karen lập tức trợn tròn mắt nói: "Cậu nói đây là đồ dởm!"
"Nói năng bừa bãi!"
Đào Hạnh Nhi trừng mắt, nói với Vân Tịnh Nhã: "Cô Vân, lẽ nào cô không chịu thua như vậy à?"
"Lẽ nào chỉ có một chút độ lượng vậy sao, không đấu được với tôi nên bắt đầu bôi nhọ tôi?"
Mọi người lại bắt đầu xì xào bàn tán, vừa có chút thiện cảm với Vân Tịnh Nhã lại đã bắt đầu giảm xuống.
Hạng Tư Thành không đồng ý nói: "Cô nói đây là hàng thật thì nó là hàng thật sao, lấy gì để chứng minh?"
Đào Hạnh Nhi hừ lạnh một tiếng nói: "Nếu như anh đã hỏi thì tôi sẽ cho anh thật sự tuyệt vọng!"
Sau đó, cô ta lấy ra hai tờ giấy ở trong hộp gấm nói: "Đây là giấy chứng nhận do chính tay đại sư Mai ký tên, còn tờ này là giấy chứng nhận quyền sở hữu bộ trang phục thời Đường có đóng dấu của đại sư Mai, hai tờ giấy này đã đủ để chứng minh chưa?"
"Cắt!"
Hạng Tư Thành khinh miệt hừ lạnh một tiếng, sau đó cầm bộ Trang phục thời Đường lên, để phần cổ áo của bộ trang phục lộ ra ngoài nói: "Vậy thì chắc chắn cô không biết, nếu là trang phục do đích thân đại sư Mai làm thì ở phần nhãn hiệu trên cổ áo đều sẽ có thêu tay ba chữ Mai Tuyết Cầm để nhằm phân biệt hàng thật và đồ giả mạo!"
"Đây mới là điểm để xác định thật giả rõ ràng nhất!"
Tại sao Hạng Tư Thành lại biết chuyện này rõ như vậy, đó là bởi vì khi còn nằm trong quân đội miền bắc, Hạng Tư Thành đã yêu thích trang phục thời Đường, trong ba tác phẩm mà Mai Tuyết Cầm làm trong một năm thì có hai bộ được gửi đến quân khu miền bắc, anh đã mặc được năm năm rồi sao có thể không rõ chứ?
Nói xong, Đào Hạnh Nhi không khỏi cười nhạo thành tiếng nói: "Nói nhiều như vậy nghe thì rất có lý, người nào không biết còn tưởng anh đã từng mặc trang phục do đại sư Mai làm đó!"
"Nhưng thực tế là với thân phận hạng người như anh, e là đến nhìn còn chưa được nhìn thấy trang phục của đại sư Mai ấy chứ?"
"Nếu đã như vậy, thì những gì anh vừa nói đúng là một câu chuyện nực cười đến đáng thương!"
"Ha ha..."
"Làm sao cô biết tôi nhìn thấy hay chưa, lại làm sao biết được những gì tôi nói là trò đùa!"
"Hừ!"
Đào Hạnh Nhi ung dung nhìn anh nói: "Đường đường ngay đến cả tập đoàn Đào Thị chúng tôi cũng đã phải dốc sức bình sinh mới mua được một bộ, nếu như ngay đến một kẻ nghèo mạt như anh cũng được nhìn thấy thì tôi lập tức sẽ cắt vụn bộ trang phục này, rồi trước mặt tất cả mọi người, tôi sẽ thừa nhận Đào Hạnh Nhi tôi có mắt như mù, chưa trải sự đời!"
"Cô trải hay chưa trải sự đời tôi không biết, nhưng bộ trang phục này bất luận thế nào cũng phải cắt bỏ!"
Bỗng nhiên, một giọng nói trầm lắng vang lên, nhìn theo hướng giọng nói là một bà lão mặc một bộ Trang phục thời Đường cổ điển, ngồi trên một chiếc xe lăn đang được chậm rãi đẩy đến.
Đào Hạnh Nhi nhíu mày, khó chịu nói: "Bà là ai? Bảo vệ đang làm cái trò gì không biết, ngay đến một bà lão què cũng có thể tùy tiện vào đây sao?!"
"Ha ha..."
Bà lão cười nhẹ nói: "Bà lão này bất tài, bà lão què mà cô vừa nói chính là người làm ra bộ trang phục mà cô đang cầm trong, Mai Tuyết Cầm".
"Ha ha..."
"Làm sao cô biết tôi nhìn thấy hay chưa, lại làm sao biết được những gì tôi nói là trò đùa!"
"Hừ!"
Đào Hạnh Nhi ung dung nhìn anh nói: "Đường đường ngay đến cả tập đoàn Đào Thị chúng tôi cũng đã phải dốc sức bình sinh mới mua được một bộ, nếu như ngay đến một kẻ nghèo mạt như anh cũng được nhìn thấy thì tôi lập tức sẽ cắt vụn bộ trang phục này, rồi trước mặt tất cả mọi người, tôi sẽ thừa nhận Đào Hạnh Nhi tôi có mắt như mù, chưa trải sự đời!"
"Cô trải hay chưa trải sự đời tôi không biết, nhưng bộ trang phục này bất luận thế nào cũng phải cắt bỏ!"
Bỗng nhiên, một giọng nói trầm lắng vang lên, nhìn theo hướng giọng nói là một bà lão mặc một bộ Trang phục thời Đường cổ điển, ngồi trên một chiếc xe lăn đang được chậm rãi đẩy đến.
Đào Hạnh Nhi nhíu mày, khó chịu nói: "Bà là ai? Bảo vệ đang làm cái trò gì không biết, ngay đến một bà lão què cũng có thể tùy tiện vào đây sao?!"
"Ha ha..."
Bà lão cười nhẹ nói: "Bà lão này bất tài, bà lão què mà cô vừa nói chính là người làm ra bộ trang phục mà cô đang cầm trong, Mai Tuyết Cầm".
----------------------------