Mục lục
Ông bố thiếu soái (full) – Hạng Tư Thành – Truyện tác giả: Vũ Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2: Để mặc ông hống hách

Trong những ánh mắt vừa ngạc nhiên lại vừa nghi hoặc của mọi người, Hạng Tư Thành sải bước đi về phía Yên Nhi. Khi bọn họ chỉ còn cách nhau khoảng chừng năm mét, Hạng Tư Thành dừng lại. Thời khắc thật sự nhìn thấy cô bé trước mặt, trái tim anh bỗng run lên!

Linh cảm đến từ huyết mạch khiến anh lập tức có thể khẳng định rằng cô bé này chính là con gái của mình!

Đôi mắt của người luôn lạnh lùng kiêu ngạo như anh bỗng trở nên dịu dàng. Anh cẩn thận ngắm nhìn khuôn mặt nhỏ bé nhút nhát kia, như thể muốn hòa tan vào trong mắt mình.

Hứ?

Đột nhiên, ánh mắt anh dừng lại trên cánh tay của Yên Nhi. Trên khuỷu tay trắng nõn có mấy vết bầm tím, trông vô cùng bắt mắt!

Xoẹt!

Cơn thịnh nộ ngập trời tản ra khắp hội trường, như hơi lạnh đến từ chín tầng địa ngục!

Kẻ nào?!

Kẻ nào dám động vào con gái của thiếu soái này?!

Trong lúc cơn tức của Hạng Tư Thành đang dần bùng lên, Hoàng Đào bỗng đập tay vào vai anh, nói với giọng bất mãn: "Thằng kia, làm gì thế?"

Đôi mắt của Hạng Tư Thành vô cùng lạnh lùng, anh thản nhiên nói: "Tìm con gái!"

Câu nói ấy khiến tất cả mọi người phải giật mình. Hoàng Đào nhìn Vân Yên Nhi, sau đó lại nhìn Hạng Tư Thành, đúng là trông bọn họ khá giống nhau.

Chẳng lẽ đây chính là người đàn ông đã làm Vân Tịnh Nhã mang thai vào năm năm trước?

"Đưa đứa bé cho tôi!"

Giọng nói của Hạng Tư Thành vừa cương quyết lại vừa lạnh lùng.

"Mày nói đưa là tao phải đưa à?"

Hoàng Đào cười khẩy rồi lạnh lùng nhìn anh: "Tao cóc cần biết mày là ai, Yên Nhi sắp trở thành con gái của tao rồi, mày cút đi!"

Đôi mắt của Hạng Tư Thành hơi híp lại. Anh đường đường là thiếu soái, con gái của anh có địa vị cao quý ngang với công chúa, sao có thể để tên mập tởm lợm trước mặt làm bẩn thân phận được?

"Tôi không muốn gây chuyện, đưa đứa bé cho tôi là tôi sẽ đi".

Hạng Tư Thành kìm nén cơn tức. Đây là lần đầu tiên bố con họ gặp nhau, anh không muốn để lại ấn tượng hiếu chiến trong lòng Yên Nhi.

"Ha ha... Thằng nhãi ranh, nể mặt mày mà mày không biết điều thì chịu rồi!"

Trên mặt Hoàng Đào hiện lên nét khinh miệt. Hạng Tư Thành mặc quần áo bộ đội, tuy rằng cũng chỉnh tề đấy, nhưng thời nay, có nhân vật tai to mặt lớn nào mặc loại quần áo rẻ tiền như thế này không?

"Không nhìn lại xem mình là cái thứ gì mà đòi tranh giành con gái với Hoàng Đào này!"

Hoàng Đào ngạo mạn chỉ thẳng vào trán Hạng Tư Thành rồi cười thật to: "Mày đi hỏi thử xem trong cái thành phố Thiên Hải này, có ai dám chống lại tao?"

"Chỉ một câu nói của tao là đủ để cái thằng nhà quê như mày bốc hơi rồi."

"Giết mày dễ như nghiền chết một con kiến hôi vậy."

Sau đó, ông ta đột nhiên vươn bàn tay béo ú ra xoa bóp khuôn mặt mềm mại của Yên Nhi: "Nhìn đi, con bé xinh xắn thế này, nếu không coi trọng cái gen xinh đẹp này của nó thì mày nghĩ một con nhóc quê mùa như nó có tư cách để bước vào nhà họ Hoàng hay sao?"

"Tao thương hại nó, nên mới để nó làm con dâu của nhà họ Hoàng, nối dõi tông đường cho dòng họ nhà tao. Tốt nhất mày hãy cầu nguyện cho cái bụng của con gái mày được việc, sinh ra một thằng bé kháu khỉnh, khi đó tao sẽ bố thí cho nó miếng cơm, nếu không, hôm nay tao đã tốn bao nhiêu thì nó sẽ phải kiếm lại cho tao bấy nhiêu."

"Thế nhưng... Đẹp thế này thì bán vào đâu cũng được cái giá của hoa khôi đấy nhỉ! Ha ha..."

"Chán sống!"

Hơi lạnh tản ra khắp nơi, như làn gió thổi tới từ nơi địa ngục.

Năm năm chưa từng gặp mặt, Hạng Tư Thành mang lòng áy náy vô tận với con gái, rồng có vảy ngược, chạm vào ắt sẽ phải chết!

Hiển nhiên, Vân Yên Nhi chính là vảy ngược của Hạng Tư Thành, không ai có thể đụng vào được!

Đối mặt với khí thế của Hạng Tư Thành, Hoàng Đào hơi tái mặt đi. Nhưng dù sao ông ta cũng là dân anh chị trong vùng, tất nhiên không thể để mất thể diện trước mặt nhiều người như thế được. Ông ta vỗ tay, bảy, tám tên đô con mặc quần áo đen xông tới, hằm hè nhìn Hạng Tư Thành.

Có thêm đám đàn em, Hoàng Đào yên tâm hơn nhiều, ông ta lại bắt đầu vênh váo: "Thằng oắt con! Hôm nay tao vui, nể tình mày là bố ruột của Yên Nhi, chỉ cần mày bò ra khỏi đây thì tao sẽ rộng lượng tha cho cái mạng chó của mày!"

Đôi mắt của Hạng Tư Thành lạnh lùng tột độ: "Miệng ông thật thối!"

"Vả miệng!"

"Tuân lệnh!"

Lúc này, mọi người mới chú ý thấy đằng sau Hạng Tư Thành có một người đàn ông vạm vỡ cao hơn hai mét, đứng sừng sững ở đó như một ngọn núi nhỏ, không nói một câu nào cả.

"Lên cho tao! Chết hay tàn phế gì cũng được!"

Hoàng Đào kiêu căng giơ tay lên chỉ, bảy tên bặm trợn ấy rút dao rút côn ra rồi vây tới. Cánh phụ nữ nhát gan ngồi bên dưới còn nhắm mắt lại. Tuy rằng trông người này rất cường tráng, nhưng bị bảy, tám tên đô con cầm vũ khí vây công thì có thể tưởng tượng ra được kết cục của anh ta rồi đấy.

Rầm rầm rầm!

Những tiếng gào thét lần lượt vang lên, nửa phút sau, cả đám nằm ngổn ngang trên mặt đất, phát ra những tiếng la hét thảm thiết, tuy rằng chưa chết, nhưng cũng tàn phế mất rồi!

Hoàng Đào đờ mặt ra, Tù Ngưu chậm rãi bước về phía ông ta. Ông ta giật thót mình, lùi về phía sau ba bước theo bản năng. Vẻ mặt của ông ta vô cùng khó coi, thế nhưng vẫn huênh hoang nói: "Thằng ranh! Vốn tao còn muốn cho mày một con đường sống, nhưng mày đã muốn chết thì chẳng trách được ai đâu nhé!"

Hoàng Đào chỉ xuống dưới chân: "Dám gây chuyện trong khách sạn Ôn Tuyền mà không hỏi chủ nhân của nơi này là ai!"

Dứt lời, rất nhiều người bên dưới sực nhớ ra rằng khách sạn Ôn Tuyền này là địa bàn của Hoàng Thiên Hổ.

Là bá chủ của cái đất Thiên Hải này, Hoàng Thiên Hổ nổi tiếng với sự tàn nhẫn, chỉ cần là kẻ dám gây chuyện trên địa bàn của ông ta thì đều không có chuyện được rời khỏi đó với cái thân xác lành lặn.

Mà Hoàng Đào thì lại là anh em họ với Hoàng Thiên Hổ.

Không ít người nhìn Hạng Tư Thành bằng ánh mắt thương hại, chàng trai này sắp gặp xui xẻo rồi.

Hoàng Đào hống hách nhìn anh, chỉ vào Tù Ngưu và nói: "Có một thằng to xác giỏi đánh nhau thì đã sao?”

"Đánh được bảy, tám thằng, nhưng có đánh được bảy mươi, tám mươi thằng không?"

"Tao cho mày một cơ hội nữa, nhân lúc anh tao chưa tới, mau quỳ xuống dập đầu tạ tội với tao, chưa biết chừng tao thấy vui thì sẽ nói đỡ vài câu trước mặt anh Hổ, tha cho cái mạng chó của mày!"

"Hoàng Thiên Hổ?"

Nghe thấy cái tên quen thuộc ấy, Hạng Tư Thành cười lạnh: "Cho dù ông ta đang ở đây, tôi bảo ông ta quỳ thì thách ông ta dám đứng!"

"Anh Hổ tới!"

Một giọng nói vang lên, bất kể thân phận cao thấp thế nào thì tất cả khách khứa đều đứng lên, hơi cúi người về phía cửa. Hoàng Đào nhìn Hạng Tư Thành như đang nói 'mày chết chắc rồi': "Thằng ranh, mày nói câu vừa rồi là đến thần tiên cũng không cứu nổi mày đâu!"

 

Hoàng Đào đờ mặt ra, Tù Ngưu chậm rãi bước về phía ông ta. Ông ta giật thót mình, lùi về phía sau ba bước theo bản năng. Vẻ mặt của ông ta vô cùng khó coi, thế nhưng vẫn huênh hoang nói: "Thằng ranh! Vốn tao còn muốn cho mày một con đường sống, nhưng mày đã muốn chết thì chẳng trách được ai đâu nhé!"

Hoàng Đào chỉ xuống dưới chân: "Dám gây chuyện trong khách sạn Ôn Tuyền mà không hỏi chủ nhân của nơi này là ai!"

Dứt lời, rất nhiều người bên dưới sực nhớ ra rằng khách sạn Ôn Tuyền này là địa bàn của Hoàng Thiên Hổ.

Là bá chủ của cái đất Thiên Hải này, Hoàng Thiên Hổ nổi tiếng với sự tàn nhẫn, chỉ cần là kẻ dám gây chuyện trên địa bàn của ông ta thì đều không có chuyện được rời khỏi đó với cái thân xác lành lặn.

Mà Hoàng Đào thì lại là anh em họ với Hoàng Thiên Hổ.

Không ít người nhìn Hạng Tư Thành bằng ánh mắt thương hại, chàng trai này sắp gặp xui xẻo rồi.

Hoàng Đào hống hách nhìn anh, chỉ vào Tù Ngưu và nói: "Có một thằng to xác giỏi đánh nhau thì đã sao?”

"Đánh được bảy, tám thằng, nhưng có đánh được bảy mươi, tám mươi thằng không?"

"Tao cho mày một cơ hội nữa, nhân lúc anh tao chưa tới, mau quỳ xuống dập đầu tạ tội với tao, chưa biết chừng tao thấy vui thì sẽ nói đỡ vài câu trước mặt anh Hổ, tha cho cái mạng chó của mày!"

"Hoàng Thiên Hổ?"

Nghe thấy cái tên quen thuộc ấy, Hạng Tư Thành cười lạnh: "Cho dù ông ta đang ở đây, tôi bảo ông ta quỳ thì thách ông ta dám đứng!"

"Anh Hổ tới!"

Một giọng nói vang lên, bất kể thân phận cao thấp thế nào thì tất cả khách khứa đều đứng lên, hơi cúi người về phía cửa. Hoàng Đào nhìn Hạng Tư Thành như đang nói 'mày chết chắc rồi': "Thằng ranh, mày nói câu vừa rồi là đến thần tiên cũng không cứu nổi mày đâu!"

----------------------------



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK