Chương 146: Núi cao còn có núi cao hơn!
“Tám hào môn đã là miệng cọp gan thỏ, đám con cháu đời sau lại toàn là những kẻ vô dụng, ai cũng có thể đè bẹp được bọn họ!”
Sau đó người thanh niên đi đến, vẻ mặt cao ngạo: “Ở thủ đô mà để một người từ nơi khác đến lộng hành như vậy, đúng là sự sỉ nhục của người thủ đô!”
“Hai hôm sau, tôi sẽ đích thân đi gặp cái người gọi là thiếu soái này, để anh ta biết, người thủ đô không giống với đám vô dụng tám hào môn kia!”
Lời nói của người thanh niên vô cùng ngạo mạn, nhưng những người nghe thấy đều không phản bác lại hắn ta, bởi vì bọn họ đều biết, người thanh niên đó chính là người xuất sắc nhất của nhà họ Lưu, Lưu Bằng Vũ!
Nhà họ Lưu ở thủ đô được mệnh danh là Lưu bán thành, so với tám hào môn, nhà họ lưu mới thực sự là nổi trội ở thủ đô!
“Tiểu Linh! Đến đây đến đây! Đến bắt em đi!”
Vân Yên Nhi hôm nay mặc một chiếc váy xoè màu hồng, giống như công chúa bước ra từ truyện cổ tích.
Cô bé quay đầu nhìn Tiểu Linh đang đuổi theo phía sau, cười không khép được miệng.
Ầm!
Đột nhiên, cô bé đụng trúng chân Lưu Bằng Vũ, Yên Nhi ngã sang một bên, ly rượu trên tay Lưu Bằng Vũ cầm không vững, toàn bộ rượu đổ hết lên người hắn ta.
“Chú, xin lỗi chú.”
Vân Yên Nhi không quan tâm bản thân, vội vàng đứng lên, rụt rè nói với Lưu Bằng Vũ.
Sắc mặt Lưu Bằng Vũ tối sầm lại, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Yên Nhi, tức giận nói: “Con cái nhà ai không có mắt, dám va vào tao! Cút ra chỗ khác!”
Nói xong, nhấc chân định đạp, Tiểu Linh ở phía sau nhìn thấy, lập tức chạy tới bảo vệ Vân Yên Nhi sau lưng, tuy còn nhỏ nhưng rất có khí phách của con trai: “Không được bắt nạt Yên Nhi!”
“Ôi chao! Lại xuất hiện một đứa thối thây!”
Lưu Bằng Vũ dựa vào thân phận cao quý của mình, không để hai đứa nhỏ vào trong mắt, cười gằn nói: “Chúng mày biết bộ quần áo của tao đắt như thế nào không?”
“Có bán chúng mày đi cũng không đền nổi!”
“Thấy chúng mày vẫn còn nhỏ, chỉ cần quỳ xuống xin lỗi tao, việc này tao sẽ bỏ qua cho chúng mày!”
Có lẽ bởi vì bóng đen tâm lý, nghe thấy chữ bán, toàn thân Vân Yên Nhi run lên, không kìm được rơi nước mắt.
Nhìn thấy cô bé khóc, Tiểu Linh vội vàng an ủi, sau đó tức giận lao đến Lưu Bằng Vũ, tay đánh chân đá, do không đủ cao, chỉ có thể đánh được lên đùi hắn ta, vừa đánh vừa nói: “Chú bắt nạt em Yên Nhi! Chú là người xấu! Tôi đánh chết chú!”
“Thằng nhãi con”
Lưu Bằng Vũ túm lấy Tiểu Linh, giống như túm một con gà con, hung dữ nhìn cậu bé: “Mày dám đánh tao?”
“Bỏ tôi ra! Nếu không tôi sẽ bảo bác cả bác hai đánh chú!”
“Ha ha…bác cả bác hai mày là cái thá gì! Ở thủ đô từ trước đến giờ chưa có kẻ nào dám dọa đánh tao cả!”
“Hừ! Không được mắng bác cả bác hai, chú là đồ xấu xa!”
Tiểu Linh đột nhiên nhổ nước bọt vào mặt Lưu Bằng Vũ, đôi mắt to trừng lên!
“Mẹ mày! Thằng nhóc khốn khiếp dám nhổ nước bọt vào mặt tao? Muốn chết!”
Lưu Bằng Vũ lau nước bọt trên mặt, ánh mắt hung tợn, túm lấy Tiểu Linh quăng mạnh ra ngoài, mọi người xung quanh cảm thán, đứa bé nhỏ như vậy, dùng lực mạnh như thế quăng đi, nhẹ nhất thì cũng bị chấn thương não!
Lúc Tiểu Linh bị quăng, một bàn chân đạp qua, Lưu Bằng Vũ vèo một cái bị bay ra ngoài, xô đổ một cái bàn, hai mắt Tiểu Linh rưng rưng, nhìn thấy người đỡ nó, tủi thân gọi: “Bố nuôi!”
Lưu Bằng Vũ chật vật đứng dậy, mặt đỏ bừng, từ bé đến lớn, hắn ta chưa từng chịu sự sỉ nhục như này!
Gân xanh trên trán nổi lên, hai mắt đỏ ngầu nhìn Hạng Tư Thành, gầm lên: “Tao muốn mày chết!”
“Cả hai đứa thối thây kia nữa!”
Lưu Bằng Vũ dựa vào thân phận cao quý của mình, không để hai đứa nhỏ vào trong mắt, cười gằn nói: “Chúng mày biết bộ quần áo của tao đắt như thế nào không?”
“Có bán chúng mày đi cũng không đền nổi!”
“Thấy chúng mày vẫn còn nhỏ, chỉ cần quỳ xuống xin lỗi tao, việc này tao sẽ bỏ qua cho chúng mày!”
Có lẽ bởi vì bóng đen tâm lý, nghe thấy chữ bán, toàn thân Vân Yên Nhi run lên, không kìm được rơi nước mắt.
Nhìn thấy cô bé khóc, Tiểu Linh vội vàng an ủi, sau đó tức giận lao đến Lưu Bằng Vũ, tay đánh chân đá, do không đủ cao, chỉ có thể đánh được lên đùi hắn ta, vừa đánh vừa nói: “Chú bắt nạt em Yên Nhi! Chú là người xấu! Tôi đánh chết chú!”
“Thằng nhãi con”
Lưu Bằng Vũ túm lấy Tiểu Linh, giống như túm một con gà con, hung dữ nhìn cậu bé: “Mày dám đánh tao?”
“Bỏ tôi ra! Nếu không tôi sẽ bảo bác cả bác hai đánh chú!”
“Ha ha…bác cả bác hai mày là cái thá gì! Ở thủ đô từ trước đến giờ chưa có kẻ nào dám dọa đánh tao cả!”
“Hừ! Không được mắng bác cả bác hai, chú là đồ xấu xa!”
Tiểu Linh đột nhiên nhổ nước bọt vào mặt Lưu Bằng Vũ, đôi mắt to trừng lên!
“Mẹ mày! Thằng nhóc khốn khiếp dám nhổ nước bọt vào mặt tao? Muốn chết!”
Lưu Bằng Vũ lau nước bọt trên mặt, ánh mắt hung tợn, túm lấy Tiểu Linh quăng mạnh ra ngoài, mọi người xung quanh cảm thán, đứa bé nhỏ như vậy, dùng lực mạnh như thế quăng đi, nhẹ nhất thì cũng bị chấn thương não!
Lúc Tiểu Linh bị quăng, một bàn chân đạp qua, Lưu Bằng Vũ vèo một cái bị bay ra ngoài, xô đổ một cái bàn, hai mắt Tiểu Linh rưng rưng, nhìn thấy người đỡ nó, tủi thân gọi: “Bố nuôi!”
Lưu Bằng Vũ chật vật đứng dậy, mặt đỏ bừng, từ bé đến lớn, hắn ta chưa từng chịu sự sỉ nhục như này!
Gân xanh trên trán nổi lên, hai mắt đỏ ngầu nhìn Hạng Tư Thành, gầm lên: “Tao muốn mày chết!”
“Cả hai đứa thối thây kia nữa!”
Vừa nói vừa chỉ vào Tiểu Linh trong ngực Hạng Tư Thành, lớn tiếng hét: “Bác cả bác hai cóc khô gì, tao sẽ khiến cả nhà mày chết không có chỗ chôn!”
Ầm!
Lại một cái đạp mạnh khiến hắn ta ngã xuống đất, một bàn chân đè lên đầu, giọng nói lạnh lẽo đầy chết chóc vang lên bên tai hắn ta: “Mày nói ai là thối tha? Muốn cả nhà ai chết không có chỗ chôn?”
Mặt Lưu Bằng Vũ hầm hầm, mặc dù xấu hổ cùng tức giận, nhưng trong giọng nói lộ rõ nịnh bợ: “Tưởng…tướng Tưởng, tôi không nói anh!”
“Ha ha…”
Tưởng Đại Long chỉ vào Tiểu Linh, âm thanh lạnh lẽo như dưới địa ngục: “Vừa rồi bác cả cóc khô của cậu bé trong miệng mày, chính là tao!”
“Nào! Mày thử để cháu trai tao quỳ lạy mày xem?!”
“Nào! Mày thử để cả nhà tao chết không có chỗ chôn xem?!”
Lời vừa nói xong, Lưu Bằng Vũ sững sờ tại chỗ!
----------------------------