Mặc dù anh ta không biết rõ thân phận của Từ Hân Dao, nhưng người có thể khiến tất cả quan chức trong thành phố Hạng Vương buông bỏ công tác để tiếp đón với quy cách tối cao thì liệu thân phận có thấp không đây?
Tuần kiểm viên đầu đinh âm thầm kêu khổ, tiểu thư của tôi ơi, cô đi loăng quăng làm gì cơ chứ, đã thế lại còn nhảy ra cho người ta bắt nữa!
Bây giờ thì hay rồi, nếu cô xảy ra chuyện gì, bọn tôi cũng gặp xui xẻo luôn!
Nghĩ vậy, anh ta luống cuống cầm loa hét về phía đám cướp: "Tôi cảnh cáo các người, mau thả cô Từ ra, nếu không, chúng tôi sẽ cho các người biết tay!"
"Cái đồ óc bò!"
Hạng Tư Thành ôm trán, anh thầm mắng một câu.
Vốn dĩ đám cướp chỉ dựa vào cách ăn mặc để đoán thân phận của Từ Hân Dao, nhưng không biết cô ta là ai, giờ thì hay rồi, người mà ngay cả đội trưởng chốt tuần tra cũng phải xưng là cô Từ thì liệu thân phận có thấp được không? Bây giờ trong tay đám cướp có một con tin nặng ký như thế, chắc chắn bọn chúng càng không thả cô ta ra được.
Đi đâu để tìm được một con tin đáng giá như thế đây? Chỉ cần không có vấn đề về não thì đều không thả cô ta.
Sự thật cũng đúng như những gì Hạng Tư Thành nghĩ, nghe thấy lời nói của tuần kiểm viên đầu đinh, bốn tên cướp đều mừng rỡ ra mặt.
"Đại ca, xem ra chúng ta thành công rồi, có 'cô Từ' này làm con tin, chúng ta nhất định sẽ thoát được".
"Thằng hai" hưng phấn nói.
"Đúng thế, lần này chúng ta an toàn rồi!"
Tên đô con một mắt cũng mừng húm, không ngờ người trong tay gã lại là một con cá lớn.
Từ Hân Dao cũng cạn lời nhìn tuần kiểm viên đầu đinh ấy, tức đến mức muốn xông lên đạp cho anh ta vài cái, chỉ giỏi làm hỏng chuyện thôi!
"Thằng đầu đinh, nghe đây, lập tức chuẩn bị một chiếc xe con cho bọn tao, nếu không tao sẽ giết cô ta!"
Tên đô con một mắt dí súng vào đầu Từ Hân Dao, uy hiếp nói.
"Đừng làm hại cô Từ, tôi sẽ tìm xe cho anh ngay!"
Nhìn thấy sát ý trên mặt tên một mắt, đội trưởng đầu đinh hoảng loạn, lập tức làm theo yêu cầu của đám cướp, dù sao anh ta cũng không dám đánh cược xem cái lũ liều mạng này tàn nhẫn đến mức nào.
Chẳng bao lâu sau, một chiếc xe Van được mang tới, bốn tên cướp nhét Từ Hân Dao và bao tải tiền vào trong xe, lao vụt đi khỏi tầm mắt của mọi người.
"Các đơn vị chú ý, bọn cướp lái chiếc xe Van màu trắng, đang tới đường Thiên Hà, xin hãy chuẩn bị chặn đường, nhưng tuyệt đối đừng làm ẩu, cô Từ Hân Dao đang nằm trong tay chúng!"
"Xin nhắc lại, xin nhắc lại! Cô Từ Hân Dao đang nằm trong tay bọn chúng!"
Đội trưởng đầu đinh lấy bộ đàm ra, thông báo cho các đơn vị.
Những đơn vị nhận được thông báo đều sôi lên sùng sục, Từ Hân Dao rơi vào tay bọn cướp? Thế thì gay rồi!
Cả thành phố Hạng Vương nháo nhào cả lên, bắt đầu truy tìm chiếc xe Van màu trắng.
Lúc này, Hạng Tư Thành lẳng lặng ra khỏi ngân hàng. Nhìn thấy một chiếc xe máy còn chưa tắt máy bên vệ đường, anh vặn chìa khóa, đuổi theo chiếc xe Van.
Anh ra khá muộn, loáng thoáng nghe thấy tuần kiểm viên đầu đinh ấy nhắc tới đường quốc lộ Thiên Hà, thế là cũng đuổi theo hướng ấy.
Nhưng khi tới đường Thiên hà thì chỉ nhìn thấy một chiếc xe Van trống không, rất nhiều tuần kiểm viên vây quanh đó. Hạng Tư Thành hỏi thăm mới biết được rằng bốn tên cướp rất cảnh giác, có người âm thầm tiếp ứng cho bọn chúng, nửa đường chúng đã lên chiếc xe khác để chạy trốn, bỏ lại chiếc xe Van trống không này.
Đường Thiên Hà có bốn giao lộ rẽ về bốn huớng, một đường vào nội thành, một đường ra ngoại thành, hai đường thông sang thành phố khác.
Sau một hồi phân tích, đám tuần kiểm viên nhất trí cho rằng bốn tên cướp đã ra ngoại thành, thế là tất cả chiếc xe đều lái về phía ngoại thành.
Hơn nữa, trên đường ra ngoại thành có vết lằn của bánh xe, nhìn là biết do ô tô tạo thành.
"Không đúng, bọn chúng không tới vùng ngoại thành, rất có thể chúng đã quay lại trung tâm thành phố rồi".
Hạng Tư Thành ngồi xổm trên mặt đất, nhìn thấy dấu chân trong một góc khuất, khóe môi anh khẽ nhếch lên.
Cho dù có kín kẽ thế nào thì cũng sẽ lộ ra sơ hở, mặc dù đám cướp này khá cẩn thận, chuẩn bị dấu vết như thật, nhưng vì quá vội vàng nên vẫn để lại lỗ hổng.
Tục ngữ nói, nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, đám cướp này chẳng những hung ác, mà còn rất xảo quyệt, chiếc xe Van và vết bánh xe thông ra ngoại thành đều là thủ thuật che mắt của chúng.
Hạng Tư Thành cười nhạt một tiếng, anh xoay người lái về phía trung tâm thành phố.
Đám tuần kiểm viên kia ra ngoại thành, anh quay về nội thành, bất luận phán đoán của anh có chính xác hay không thì cũng có thể đảm bảo rằng đám cướp ấy không thể chạy thoát được.
Lúc này, trong một tòa nhà bỏ hoang không mấy bắt mắt, Từ Hân Dao đang bị trói trên mặt đất, khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt.
"Chúng mày có biết tao là ai không mà dám bắt tao, chẳng lẽ chúng mày không muốn sống nữa sao?", Từ Hân Dao chớp mắt, cô ta vừa sợ vừa giận, lớn tiếng nói.
"Bọn tao không biết mày là ai, nhưng đám quan chức ấy gọi mày là cô Từ, đồng thời còn điều động lực lượng của cả thành phố Hạng Vương ra thì chắc hẳn thân phận của mày cũng không đơn giản..."
Tên đô con một mắt cười lạnh, bởi vì chỉ có một mắt nên trông nụ cười của gã càng thêm dữ tợn.
"Biết là được rồi, tao mà nói thân phận ra thì mày sẽ sợ khiếp vía đấy!"
Từ Hân Dao hất cằm lên: "Mau thả tao ra, sau đó hãy đi đầu thú để được khoan hồng!"
"Ha ha..."
Cả lũ cười ầm lên.
"Trông con ả này cũng đẹp đấy, tiếc rằng đầu óc có vấn đề!"
"Đại ca, cô ta đẹp như thế, giết thì tiếc lắm. Anh em đã nhịn lâu lắm rồi, hay là chúng ta chơi trước một lát?"
Một tên mặt sẹo cười he he, nói với tên đô con một mắt.
"Đúng thế đại ca, con nhỏ này đẹp quá, em sắp không nhịn nổi rồi!"
"Chơi xong thì chúng ta có thể chụp ảnh lại, đến lúc đó cô ta sẽ nằm trong sự khống chế của chúng ta!"
"Thằng hai" trong số bốn tiên cướp cười dâm dê, lên tiếng nói.
"Đúng thế, giết con bé đẹp như thế này thì tiếc thật đấy, hôm nay tao cũng muốn thử xem mùi vị của tiểu thư nhà giàu là như thế nào, ha ha..."
Tên đô con một mắt cười âm u, trong mắt dấy lên ham muốn.
Nghe thấy những lời nói của đám cướp, Từ Hân Dao sợ đến mức tái nhợt mặt mày, trong mắt hiện lên nét hoảng sợ.
Cô ta không sợ trời không sợ đất, nhưng sự trong trắng thì còn quan trọng hơn cả tính mạng.
Hơn nữa lũ tởm lợm này còn định chụp ảnh, e rằng cô ta chết rồi cũng không được yên ổn.
Nghĩ vậy, cô ta chẳng bận tâm tới điều gì nữa, vội vàng nói: "Xấc xược!"
"Tao là cô cả của Lục Phiến Môn, dám làm nhục tao, tao nhất định sẽ khiến chúng mày sống không bằng chết!"
"Ha ha..."
Bốn tên cướp cười ngặt nghẽo: "Con nhóc, mày xem phim nhiều quá hay coi bọn tao là đồ đần vậy hả?"
"Còn cô cả của Lục Phiến Môn nữa chứ, thế thì trùng hợp quá, tao là thống lĩnh Cẩm Y Vệ đây! Ha ha..."
Từ Hân Dao cắn môi, lạnh lùng nhìn chúng: "Người bình thường như chúng mày không biết Lục Phiến Môn cũng là điều dễ hiểu, nhưng tao nói ra một người, chắc chắn là chúng mày biết!"
"Chú tao là Từ Thiên Minh!"
Tiếng cười im bặt đi, biểu cảm ngang cược hống hách của bọn cướp đọng lại trên mặt.