Hạng Tư Thành gật đầu, anh không nói gì thêm, cúi đầu nhìn chiếc va li trong tay, chỉ vào nó và nhìn về phía Giang Bách Thần. Giang Bách Thần lập tức nói ngay: “Thứ trong chiếc va li này đương nhiên sẽ thuộc về cậu, chúng ta đã giao kèo trước rồi mà. Tôi cũng sẽ mau chóng thực hiện lời hứa giúp cậu lên tới Tông Sư, cùng với thông tin về các loại dược liệu liên quan, cậu Hạng nhất định sẽ hài lòng về thù lao”.
Hạng Tư Thành lại gật đầu. Quả nhiên, nói chuyện với người thông minh đúng là thoải mái, đôi bên lấy thứ mình cần, còn không giả vờ ngớ ngẩn. Mặc dù ai lo lợi ích của người đó, nhưng Hạng Tư Thành vẫn rất thích sự dứt khoát của Giang Bách Thần.
Vân Tịnh Nhã khoác tay Hạng Tư Thành, nói với Giang Bách Thần: “Trong cuộc đấu võ vừa rồi, Tư Thành tiêu hao khá nhiều sức lực, tôi và anh ấy đi về nghỉ ngơi trước”.
Giang Bách Thần nhường đường, mỉm cười nói: “Xin mời”.
Đầu óc Hạng Tư Thành trống rỗng, tuy rằng anh cũng từng tiếp xúc thân mật với Vân Tịnh Nhã rồi, nhưng cô tự nhiên đi tới khoác tay anh, cảm xúc mềm mại như có như không ấy khiến đầu óc anh mất đi khả năng suy nghĩ. Hạng Tư Thành cứ thế bị Vân Tịnh Nhã kéo đi, còn quên chào tạm biệt Giang Bách Thần. Đợi đến khi bọn họ quay lại phòng nghỉ, Vân Tịnh Nhã buông anh ra, tai anh vẫn hơi ửng đỏ.
Lúc này Vân Tịnh Nhã đã buông Hạng Tư Thành ra rồi, thấy anh có gì đó là lạ, cô cảm thấy khó hiểu, bèn hỏi: “Tư Thành, anh sao vậy? Sao tai đỏ thế?”
Hạng Tư Thành cúi gằm mặt, âm thầm niệm chú tịnh tâm mấy lần, bình tĩnh nói: “Không có gì, chắc là vừa rồi đánh nhau với Trình Nguyên Thiện nên hơi nóng”. Vân Tịnh Nhã cười duyên: “Ha ha, thế à, em còn tưởng là tại em khoác tay anh nên anh xấu hổ cơ”.
Xem ra cô gái này đang chọc anh rồi! Trong lòng Hạng Tư Thành cười khổ, đúng là anh xấu hổ thật, mặc dù bây giờ tiếp xúc với phái nữ nhiều hơn rồi, nhưng suy cho cùng anh vẫn chỉ là thanh niên ba tốt, mười mấy năm không có kinh nghiệm gì, đâu chịu nổi sự trêu chọc của người đẹp như thế. Thế nhưng trông bên ngoài Hạng Tư Thành vẫn rất nghiêm chỉnh: “Không đùa với em nữa, chúng ta đi xem trong cái va li này ẩn giấu bí mật gì đi”, quả nhiên, sự tò mò trong người Vân Tịnh Nhã trỗi dậy, cô vội vàng thúc giục Hạng Tư Thành mở va li ra.
Vừa rồi Giang Bách Thần đã nói mật khẩu của chiếc va li cho Hạng Tư Thành rồi. Sau khi mở ra, trong đó có một quyển sách cuộn màu đỏ, bên ngoài còn có hoa văn cổ điển. Hạng Tư Thành xem qua rồi định mở ra xem, mới phát hiện ra rằng sách cuộn bị khóa, Giang Bách Thần không đề cập đến chìa khóa hay mật khẩu gì cả, Hạng Tư Thành rơi vào suy tư.
Chẳng lẽ Giang Bách Thần lừa anh? Không thể nào, dù sao tối nay bọn họ vẫn gặp lại nhau, Hạng Tư Thành không tin Giang Bách Thần lại cho rằng anh dễ chọc. Anh nhìn lại chiếc khóa kia, bỗng cảm thấy rất quen mắt, như thể từng nhìn thấy ở đâu đó rồi.
Đó là một loại khóa nhỏ, Hạng Tư Thành nhìn đi nhìn lại cũng không tìm được nơi để nhập mật khẩu, cũng không có lỗ cắm chìa khóa, chỉ có một cái nút để ấn xuống. Hạng Tư Thành cẩn thận ấn ngón trỏ vào, đột nhiên phát hiện ra bên trong sách cuộn xuất hiện một lực hút kỳ lạ, chạy dọc khắp người anh. Hạng Tư Thành giật mình, đang định ném sách cuộn xuống thì “tạch” một tiếng, quyển sách mở ra.
Vân Tịnh Nhã đứng bên cạnh mà chẳng hiểu gì cả. Cô ngơ ngác nhìn sắc mặt của Hạng Tư Thành ngày một ngưng trọng, sau đó định ném quyển sách đi, đến cuối cùng nó lại đột ngột mở ra.
Nhìn dáng vẻ suy tư của Hạng Tư Thành, Vân Tịnh Nhã không nhịn được, hỏi: “Rốt cuộc… chuyện này là sao vậy?”
Hạng Tư Thành ngẫm nghĩ một lát rồi chậm rãi trả lời: “Nếu anh đoán không nhầm thì đây là cách để mở quyển sách cuộn này ra, nếu thế thì tin tức ngàn năm ấy không đơn giản đâu”.
Vân Tịnh Nhã càng tò mò hơn: “Anh đừng úp mở nữa, rốt cuộc là thế nào?”
“Lúc anh ấn vào, quyển sách cuộn này có một lực hút chạy dọc khắp người anh, sau đó tự mở ra. Nếu anh đoán không sai, chỉ có người đạt đến cảnh giới Tiên Thiên mới có tư cách mở và đọc quyển sách này”, Hạng Tư Thành nói với vẻ ngưng trọng.