Chương 33: Buổi đấu giá đặc biệt
Du thuyền hiệu Thiên Sứ rất lớn, bên dưới khoang thuyền đủ sức chứa bốn năm trăm người. Và buổi đấu giá sẽ tổ chức ở đây.
Ngoài tầng một là phòng khách thì trên tầng hai còn có hàng loạt phòng VIP tách biệt hẳn. Những ai có thư mời VIP trong tay thì tất nhiên sẽ được mời đến phòng riêng đó.
Đúng giờ nữ MC xinh đẹp mở màn và buổi đấu giá cũng chính thức bắt đầu.
Đúng là ‘thời loạn thì chuộng vàng, thời bình thì chuộng đồ cổ’. Đối với những đại gia mà nói, tiền chỉ là một con số thôi. Chỉ có những đồ cổ kia mới khiến họ có thể ra sức khoác loác về giá trị tài sản của mình.
“Hạng Tư Thành! Anh nhìn xem cái đĩa kia còn nát hơn cái đĩa ăn cơm của nhà mình, dựa vào cái gì mà nó đáng giá năm trăm ngàn tệ?”
“Đó là đĩa thời Nguyên đó”.
“Anh nhìn cái bình hoa kia bạc hết màu rồi mà lại có người bỏ ra một triệu mua nó. Có phải tên ngốc không?”
“Đó là kỹ thuật tráng men đặc biệt chứ không phải phai màu đâu…”.
“Ôi! Anh nhìn bức tượng mã kia kìa, giống y tượng thật…”.
“Cái đó hét giá năm triệu tệ ở đây thì chắc là thật…”.
Không lâu sau, Vân Tịnh Nhã mắt như nổ đom đóm, trên trán Hạng Tư Thành cũng toát hết mồ hôi lạnh.
Mỗi sản phẩm đấu giá đều thu hút sự chú ý của vô số người. Không lâu sau, mười sản phẩm đã có chủ, trong thời gian ngắn mà đã bán được số tiền hơn trăm triệu.
“Phải rồi, chủ tịch Tống bảo chúng ta mua đồ cổ nhưng anh có hiểu về đồ cổ không?”, lời nói vừa dứt thì có chủ đấu giá lại lấy ra một miếng ngọc bích.
Miếng ngọc đó màu trắng, dưới ánh đèn có thấy màu xanh sáng.
Lúc này nữ MC lại cất tiếng nói: “Ngọc Hoàn Long được khai quật trong ngôi mộ của vương gia thời Hán, được điêu khắc vô cùng tinh xảo. Lúc đó chỉ có vương hầu mới có tư cách đeo miếng ngọc như này thôi, bởi nói là tượng trưng cho thân phận tôn quý”.
“Theo những gì chúng tôi được biết, một tấm ngọc phỉ thúy tương tự đã được bán tại sàn đấu giá Frank cách đây 5 năm với mức giá cao ngất ngưởng là 15 triệu, và nó đã được trưng bày trong viện bảo tàng nước này. Và miếng ngọc này được cho là miếng thứ hai mới được phát hiện”.
“Giá bán ban đầu là tám triệu. Mỗi lần tăng giá không được thấp hơn năm trăm ngàn”.
“Bây giờ màn đấu giá bắt đầu”, lời nói vừa dứt thì trong phòng liền yên tĩnh hơn hẳn. Lúc này vang lên giọng nói già nua truyền lại từ tầng hai: “Tám triệu năm trăm ngàn”.
“Chín triệu”, một giọng nói lại vang lên.
“Mười triệu”.
“Mười một triệu”.
“Hai mươi triệu”.
Không bao lâu mà giá đã được tăng gấp đôi, mọi người đồng loạt phát ra tiếng kinh ngạc. Sau đó ở phòng vip tầng hai xuất hiện bóng dáng của người trẻ tuổi. Chỉ thấy hắn ta với vẻ mặt cao ngạo, nhìn người tranh giá với mình, nói: “Lão già! Thứ mà Ngụy Lai tôi để ý đến mà ông cũng dám tranh à?”
Trong phòng lập tức vọng lại tiếng nói kinh ngạc: “Cậu là cậu chủ nhà họ Ngụy ở thành phố Tề Đông?”
Thành phố Thiên Hải thuộc tỉnh Đông Sơn. Tỉnh này có mười bảy thành phố, thành phố Thiên Hải nằm ở mức bậc trung còn thành phố Tề Đông là thành phố số một của tỉnh Đông Sơn.
Ngụy Lai nói với vẻ mặt cao ngạo: “Đúng vậy”.
Rèm cửa kéo ra, một người già mặc đồ thời Đường khom người với Ngụy Lai, nói: “Tôi không biết đó là đồ mà cậu Ngụy để ý đến, mong cậu thứ lỗi”.
Có không ít người muốn tranh giá, giờ đây đều ngậm miệng lại. Dù sao thì, bảo bối quý thật đó nhưng vì một món đồ mà đắc tội với cậu chủ nhà họ Ngụy thì đúng là không đáng.
Nhà họ Ngụy ở thành phố Tề Đông thế lực vượt qua cả tỉnh Đông Sơn, thậm chí nghe nói họ còn có quan hệ với người ở thủ đô nữa. Bối cảnh như này thì không dễ dàng đắc tội được.
Trên mặt Ngụy Lai lóe lên vẻ đắc ý, tiếp đó hắn ngồi xuống, cao ngạo nói: “Chủ đấu giá! Còn không mau gõ thước đi?”
“Ông tưởng còn ai ra giá cao hơn tôi sao?”
Chủ đấu giá với vẻ mặt khó coi, miếng ngọc này bọn họ định bán với giá không thấp hơn hai mươi lăm triệu nhưng vì sự xuất hiện của Ngụy Lai mà không có ai dám tranh với hai khiến họ tổn thất không ít.
“Hai mươi triệu lần một”.
“Hai mươi triệu lần hai”.
“Hai mươi triệu lần ba. Miếng ngọc này đã thuộc về…”.
“Hai mươi mốt triệu”, trong lúc thước gõ xuống thì giọng nói vang lên khiến không khí buổi đấu giá yên tĩnh lạ thường. Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào hướng cất giọng nói đó.
“Hạng Tư Thành! Anh làm gì vậy?”, Vân Tịnh Nhã lo lắng nói: “Tên Ngụy Lai kia vừa nhìn đã biết lai lịch không tầm thường, bao nhiêu đồ cổ như này, sao anh phải đi tranh với hắn?”
Hạng Tư Thành cười thần bí nói: “Tất cả mọi thứ ở đây cộng lại đều không bằng giá trị của miếng ngọc đó đâu”.
Còn sắc mặt của Ngụy Lai trầm xuống. Hắn không ngờ nói ra thân phận rồi mà vẫn có người dám tranh với hắn.
“Thằng nhóc! Mày có biết tao là ai không?”, ai cũng có thể nghe ra ý uy hiếp trong câu hỏi này.
Hạng Tư Thành thản nhiên đáp: “Ố? Tôi thật sự phải biết anh là ai sao?”
“Mày…Ha ha, hay lắm, đã lâu rồi không có ai dám nói thế với cậu chủ đây”.
Ngụy Lai cười thâm ý: “Hai mươi lăm triệu”.
“Ba mươi triệu”, Hạng Tư Thành hét lớn, mỗi lần tăng giá cũng vượt mức năm triệu của người trước.
“Bốn mươi triệu”.
“Năm mươi triệu”.
“Sáu mươi triệu”.
“Tám mươi triệu”, lúc Hạng Tư Thành hét tám mươi triệu, tất cả mọi người đều nuốt nước bọt ừng ực. Họ nhìn rèm cửa ở tầng hai rồi bắt đầu bàn luận.
“Người ngồi ở trong đó là ai vậy? Ra tay hào khí quá đi?”
“Không biết nữa! Ở thành phố Thiên Hải mà có thể ra tay phóng khoáng như vậy thì chỉ có chủ tịch Tống giàu nhất thành phố Thiên Hải thôi?”
“Nhưng dám tranh với cậu Ngụy, lẽ nào không biết nhà họ Ngụy có trọng lượng như nào ở tỉnh Đông Sơn hay sao?”
“Chắc là người giàu mới nổi chăng, đắc tội với cậu Ngụy thì chắc có kịch hay xem rồi”, mọi người bàn luận sôi nổi còn Ngụy Lai lúc này đã nắm chặt nắm đấm khiến Hạng Tư Thành ở trong phòng nhìn thấy mà ánh mắt lạnh băng.
Tiếp đó, hắn đột nhiên nói với giọng chế giễu: “Mày có nhiều tiền ngu, cậu chủ đây không ngu theo mày”.
“Miếng ngọc này nhường cho mày đó”.
Chủ đấu giá vui mừng, để tránh Hạng Tư Thành trở mặt, ông ta vội gõ thước: “Tám mươi triệu, chúc mừng anh”, quy tắc của đấu giá là gõ thước thì sẽ không được thay đổi.
Sau đó Ngụy Lai đột nhiên cười lớn: “Mấy năm nay có thật nhiều tên ngu có mắt không tròng” .
“Miếng ngọc này mặc dù đẹp nhưng giá kịch sàn cũng chỉ tầm ba mươi triệu thôi. Mày bỏ ra tám mươi triệu, ở bên ngoài có thể mua được được ba miếng y như này. Hì hì, mọi người nói xem đây có phải thằng ngốc không, ha ha…”.
Mọi người đều bật cười, trong này cũng có không ít người hiểu về đá quý, tất nhiên biết Ngụy Lai nói đều đúng nên họ đều bật cười.
Còn Vân Tịnh Nhã ở trong phòng trừng mắt nhìn Hạng Tư Thành: “Anh không hiểu gì mà còn đi tranh với người ta?”
“Nhưng dám tranh với cậu Ngụy, lẽ nào không biết nhà họ Ngụy có trọng lượng như nào ở tỉnh Đông Sơn hay sao?”
“Chắc là người giàu mới nổi chăng, đắc tội với cậu Ngụy thì chắc có kịch hay xem rồi”, mọi người bàn luận sôi nổi còn Ngụy Lai lúc này đã nắm chặt nắm đấm khiến Hạng Tư Thành ở trong phòng nhìn thấy mà ánh mắt lạnh băng.
Tiếp đó, hắn đột nhiên nói với giọng chế giễu: “Mày có nhiều tiền ngu, cậu chủ đây không ngu theo mày”.
“Miếng ngọc này nhường cho mày đó”.
Chủ đấu giá vui mừng, để tránh Hạng Tư Thành trở mặt, ông ta vội gõ thước: “Tám mươi triệu, chúc mừng anh”, quy tắc của đấu giá là gõ thước thì sẽ không được thay đổi.
Sau đó Ngụy Lai đột nhiên cười lớn: “Mấy năm nay có thật nhiều tên ngu có mắt không tròng” .
“Miếng ngọc này mặc dù đẹp nhưng giá kịch sàn cũng chỉ tầm ba mươi triệu thôi. Mày bỏ ra tám mươi triệu, ở bên ngoài có thể mua được được ba miếng y như này. Hì hì, mọi người nói xem đây có phải thằng ngốc không, ha ha…”.
Mọi người đều bật cười, trong này cũng có không ít người hiểu về đá quý, tất nhiên biết Ngụy Lai nói đều đúng nên họ đều bật cười.
Còn Vân Tịnh Nhã ở trong phòng trừng mắt nhìn Hạng Tư Thành: “Anh không hiểu gì mà còn đi tranh với người ta?”
“Bỏ ra bao nhiêu tiền như vậy, đến lúc anh ăn nói thế nào với chủ tịch Tống?”
Hạng Tư Thành chau mày nhưng vẫn tươi cười nói vọng ra bên ngoài: “Nếu miếng ngọc này tôi mua được rồi, vậy thì tôi có thể đưa ra một yêu cầu không? Phiền chủ đấu giá lấy chiếc máy sấy công suất lớn đến đây”.
Mọi người nhìn anh với vẻ nghi hoặc, cầm máy sấy đến làm gì? Chủ đấu giá cũng không dám chậm trễ, rất nhanh máy sấy đã mang đến.
“Mở công suất lớn nhất, thổi về phía miếng ngọc này tầm mười giây”.
Mọi người càng nghi hoặc, mặc dù công suất của máy sấy không nhỏ nhưng lẽ nào quạt miếng ngọc này thành thứ khác? Kể cả như vậy thì Hạng Tư Thành đã mua thì tổn thất hay thế nào cũng là anh chịu.
Chủ đấu giá làm theo yêu cầu của Hạng Tư Thành. Khi máy sấy bật công suất lớn thì trên miếng ngọc cũng bay ra rất nhiều mảnh vụn. Mọi người chăm chú nhìn, sau mười giấy máy sấy dừng lại, miếng ngọc vẫn là nó thậm chí màu sắc cũng không có gì thay đổi.
Ngụy Lai cười khỉnh bỉ nói: “Mày có ý gì đây? Cố tình ra vẻ cao thâm để che đậy sự ngu ngốc của mình sao?”
Lời nói vừa dứt thì đột nhiên một người già run rẩy đứng lên, trong ánh mắt lộ ra vẻ chấn động: “Ở phần đầu rồng của miếng ngọc này hình như có mắt”.
“Cái gì?”, lời nói vừa dứt thì không ít người đều kinh hãi đứng lên.
----------------------------