"Chuyện này, chuyện này..."
Một người bên cạnh Lão Bưu bày ra vẻ mặt như gặp phải ma, cũng bước lên một bước: "Hay hôm nay cạm bẫy mất hiệu lực?"
"Cẩn thận!"
Lão Bưu vừa dứt lời, một mũi tên từ đâu bay tới, xuyên qua ngực người đó.
"Đại ca, chúng ta làm gì đây?"
Lão Bưu ngẫm nghĩ rồi nói: "Đi tìm Cửu gia".
Không biết Hạng Tư Thành và Vân Tịnh Nhã đi bao lâu, con đường tối tăm đằng trước bỗng có ánh nến vụt sáng, chiếu rọi khắp xung quanh.
Hạng Tư Thành dừng lại, bảo vệ Vân Tịnh Nhã ở đằng sau, cẩn thận quan sát phía trước.
Đây là một cánh cửa đá nặng trịch, trên cửa đá khắc một khuôn mặt, tuy đã bị năm tháng bào mòn, nhưng phần nào có thể nhận ra được rằng đó là khuôn mặt của một cô gái xinh đẹp.
"Lẽ nào đây là dung nhan của cô gái hợp táng với chủ nhân ngôi mộ?"
Vân Tịnh Nhã thì thầm.
Hạng Tư Thành gật đầu: "Chắc là thế rồi".
"Được một người đàn ông yêu thương chiều chuộng cả đời, cô ấy thật hạnh phúc".
Trong mắt Vân Tịnh Nhã lóe lên sự hâm mộ.
Hạng Tư Thành không nói gì, chỉ nắm chặt tay Vân Tịnh Nhã hơn, sau đó dẫn cô đi về phía cửa đá. Bất chợt, cửa đá phát ra âm thanh trầm thấp, chậm rãi hé mở trước mặt Hạng Tư Thành.
"Chuyện... Chuyện này là sao?"
Cảnh tượng kỳ dị ấy khiến Vân Tịnh Nhã không còn tâm trí đâu mà hâm mộ nữa, cô núp sau lưng Hạng Tư Thành, vẻ mặt sợ hãi.
"Tuy rằng người cổ đại rất lạc hậu, nhưng trình độ thủ công của bọn họ lại ăn đứt hiện đại. Chỉ có điều, theo thời gian trôi qua, kỹ thuật cao siêu này dần dần thất truyền, anh nghĩ, chủ nhân của ngôi mộ này có điều muốn nói với chúng ta".
"Hả? Chủ nhân ngôi mộ? Thế chẳng phải là người chết sao? Người chết mà vẫn nói được?"
Vân Tịnh Nhã giật thót mình, nói mà răng va vào nhau lập cập.
"Đi theo anh là được".
Hạng Tư Thành dẫn Vân Tịnh Nhã đi qua cửa đá, trong không gian trống rỗng không có thứ gì cả, chỉ có một chiếc quan tài bằng đá, lẳng lặng nằm giữa trung ương.
Hạng Tư Thành cúi người chắp tay vái ba vái, sau đó nói với Vân Tịnh Nhã: "Nhã Nhã, người đã khuất là lớn nhất, bậc tiền bối đáng tôn kính, em cũng vái lạy đi".
Hạng Tư Thành đứng bên cạnh, Vân Tịnh Nhã bớt sợ hơn nhiều. Nghe anh nói vậy, cô gật đầu, buông tay Hạng Tư Thành ra, cung kính vái ba vái.
Đúng lúc này, "lạch cạch" một tiếng, quan tài đá chậm rãi mở ra, khiến Vân Tịnh Nhã giật nảy mình. Cô vội vàng núp ra sau lưng Hạng Tư Thành, vẻ mặt vô cùng hoảng sợ: "Tư... Tư Thành, quan tài động đậy kìa".
Giờ phút này, vẻ mặt của Hạng Tư Thành cũng rất ngưng trọng, chẳng lẽ anh đã đoán sai hết rồi sao?
Không ai chú ý, miếng ngọc bội mà Vân Tịnh Nhã luôn cất giữ cẩn thận và miếng ngọc bội đeo trên cổ Hạng Tư Thành bỗng lóe sáng. Đúng lúc này, quan tài mở ra hoàn toàn, ánh mắt của Hạng Tư Thành ngày một nặng nề, trong quan tài bắn ra chùm sáng làm sáng bừng cả căn phòng.