“Khoan đã!”
Đúng lúc này, một giọng nói khó ưa chợt vang lên. Đám đông tách ra một lối đi, cả đoàn người cao to hùng hổ bước vào, dẫn đầu là người mặc bộ âu phục màu trắng, ung dung cao quý. Hắn mỉm cười như gió xuân ấm áp, giống như một công tử nhà giàu nho nhã!
Mọi người ngạc nhiên ồ lên, bởi vì người đó chẳng phải ai xa lạ, mà chính là Phương Hoa!
Khi thấy hắn xuất hiện, mọi người bắt đầu bàn tán xôn xao. Bởi vì bất kỳ ai ở thành phố Tô Hàng cũng biết việc Phương Hoa theo đuổi Hồ Mị Nhi. Hôm nay là lễ đính hôn của Hồ Mị Nhi, chẳng lẽ đến lúc này Phương Hoa còn chưa hết hy vọng ư?
Có vẻ Hồ Khởi Vinh đã đoán trước được rằng hắn sẽ xuất hiện, ông ta nhẹ giọng nói: “Cậu Phương, phải đợi lễ đính hôn kết thúc thì bữa tiệc trưa nay mới có thể bắt đầu, xin hãy đợi một lát”.
Phương Hoa mỉm cười nhìn Hồ Khởi Vinh: “Gia chủ Hồ, bản thiếu gia không đến đây để ăn cơm!”
“Ồ? Vậy không biết cậu Phương còn có chuyện gì?”
Phương Hoa đưa mắt nhìn thẳng Hạng Tư Thành, nhếch mép cười rồi lớn tiếng nói: “Bản thiếu gia đến đây để nói với gia chủ Hồ rằng Hạng Tư Thành không xứng với Hồ Mị Nhi!”
Câu nói ấy làm tất cả mọi người xôn xao!
Họ không ngờ cách cản trở của Phương Hoa lại đơn giản và thô lỗ như vậy!
Hắn nói thẳng với mọi người rằng Hạng Tư Thành không xứng với Hồ Mị Nhi!
“Phương Hoa!”
Hồ Vân Long nổi giận, lao đến nhìn hắn: “Hôm nay là lễ đính hôn của chị gái tôi, không phải là nơi anh gây chuyện!”
“Mời anh đi ra ngoài, nhà họ Hồ chúng tôi không chào đón vị khách như anh!”
Phương Hoa không hề quan tâm, nhìn anh ta: “Vân Long, chị gái cậu nhất thời bị lừa, chẳng lẽ cậu cũng hồ đồ rồi sao?”
“Chỉ là một thằng lính, có tư cách gì xứng với Mị Nhi?”
Hồ Vân Long hừ lạnh: “Anh ấy không xứng thì ai xứng? Anh sao?”
“Không sai, là tôi!”
Phương Hoa gật đầu mà chẳng hề khách sáo, hắn nói lớn tiếng: “Xét về gia thế, thân phận, tướng mạo, nhân phẩm và tình yêu dành cho Mị Nhi, không ai có thể vượt qua Phương Hoa này!”
“Cho nên, nếu Mị Nhi đính hôn thì người thích hợp nhất cũng chỉ có thể là tôi!”
Nếu người bình thường phát biểu ngạo mạn như vậy thì đã bị mọi người chế giễu từ lâu rồi. Nhưng người nói câu này lại là Phương Hoa, nên những người có mặt ở đây không một ai dám lên tiếng phản đối.
Vì những gì hắn nói đều là sự thật.
Nghĩ tới câu nói của Phương Hoa lúc nãy, ánh mắt của mọi người không hẹn mà cùng đổ dồn về phía Hạng Tư Thành, suy nghĩ kỹ thì đúng là như vậy thật.
Quả thật có khả năng là Hồ Mị Nhi bị Hạng Tư Thành lừa gạt, nếu không, vì sao cô ta không chọn người có điều kiện tốt như Phương Hoa, mà lại chọn Hạng Tư Thành cớ chứ?
Ha ha!
Lúc mọi người đang nghi ngờ thì Hạng Tư Thành đột nhiên mỉm cười.
Anh nhìn Phương Hoa, khoé miệng giương lên nụ cười khiến người khác phải suy nghĩ: “Những điều khác, tôi có thể miễn cưỡng chấp nhận, nhưng nói về nhân phẩm ấy hả? Xin hỏi cậu Phương, anh có thứ gọi là nhân phẩm đó sao?”
Trên mặt Phương Hoa lộ vẻ tức giận, nhìn anh bằng ánh mắt lạnh lùng: “Hạng Tư Thành, tuy tôi không biết anh đã dùng cách gì để che mắt Mị Nhi, nhưng hôm nay, gần như tất cả những nhân vật quyền quý của thành phố Tô Hàng đều có mặt ở đây, anh có gan so tài với tôi để xem ai có tư cách làm chồng chưa cưới của Mị Nhi hơn không?”
“So tài?”
Hạng Tư Thành nhướng mày: “Được thôi! Không biết cậu Phương muốn so tài thế nào?”
Thấy Hạng Tư Thành cắn câu, ánh mắt của Phương Hoa hiện lên ý cười: “Vậy thì so tài từng thứ một!”
“Hạng Tư Thành, tôi nhất định sẽ để cho mọi người thấy tận mắt cảnh anh bị Phương Hoa tôi đánh bại về mọi mặt. Khoảng cách giữa tôi với anh giống như trăng sáng và tro bụi, không thể nào so sánh được!”
“Và chỉ có tôi, mới xứng đôi với Mị Nhi!"
“Nói nhảm ít thôi! Trận đầu tiên muốn so cái gì? Nói đi!”
Phương Hoa vung tay lên, đột nhiên, một giai điệu phương Tây với khí thế dữ dội vang khắp tòa nhà. Phương Hoa nhìn từ trên cao xuống, kiêu ngạo nói: “Thời khắc quan trọng nhất trong đời của Mị Nhi, sao có thể không có âm nhạc làm nền chứ?”
“Bản thiếu gia đặc biệt mời dàn nhạc hoàng gia phương Tây tới biểu diễn những bản nhạc đẹp đẽ nhất cho nghi thức đính hôn giữa tôi và Mị Nhi!”