Cũng chỉ có thân phận của Triệu Kỳ Phong mới khiến hắn không dám ra vẻ ta đây như trước.
“Anh Triệu, tôi không có ý đó, vốn tôi tưởng anh Triệu cũng không thích như những người khác, nhưng không ngờ anh Triệu lại không quan tâm tới thân phận, thật sự khiến người ta phải kính nể”, Chu Bá Quang vội vàng nói.
“Bớt nịnh hót đi”, Triệu Kỳ Phong cười mắng một câu, sau đó bắt đầu quan sát Hạng Tư Thành.
Vẻ mặt của Hạng Tư Thành rất bình thản, hờ hững đối mặt với hắn ta.
“Trước khi tới nơi này, tôi đã thu thập không ít tin tình báo, tin quan trọng nhất trong số đó là ở khu vực Bất Dạ xuất hiện một người rất lợi hại, người đó là anh đúng không?”, Triệu Kỳ Phong mở miệng nói.
Những người đứng bên cạnh nghe hắn ta nói vậy đều không khỏi ngạc nhiên, không ngờ chuyện mà Hạng Tư Thành làm lại đồn tới tai Triệu Kỳ Phong.
“Anh cảm thấy thế nào thì là thế đó”, Hạng Tư Thành thờ ơ đáp lại.
Triệu Kỳ Phong cũng không để ý, có vẻ như càng thêm coi trọng anh hơn, cười nói: “Vậy thì tốt, chúng ta ngồi vào một bàn rồi nói tiếp”.
Những người xung quanh lập tức hâm mộ, thanh niên có tư cách xuất hiện ở đây ngày hôm nay đều có gia thế ở bản địa, rất nhiều người thường ngày không hay rêu rao, hôm nay cũng cố ý tới đây.
Vậy nên, tuy rằng đã sàng lọc được không ít, nhưng số người ở lại vẫn rất đông, chắc chắn là rất khó chung bàn. Bao người muốn ngồi ăn cơm chung với Triệu Kỳ Phong, nếu có thể làm hắn ta nhớ mặt, hay thậm chí là làm thân được, nói không chừng sẽ mang tới sự trợ giúp không nhỏ cho tương lai.
Hiện tại Hạng Tư Thành chẳng làm gì cả, vậy mà lại được ngồi chung bàn với Triệu Kỳ Phong, khiến không ít người đố kỵ.
“Ừm, anh Hạng và cô Vân cùng đi đi”, Triệu Kỳ Phong rất chu đáo, không để Vân Tịnh Nhã khó xử.
“Thế thì xin cám ơn anh Triệu”, Vân Tịnh Nhã mỉm cười, vẫn luôn đi theo Hạng Tư Thành.
Mọi thứ trong khách sạn đều được chuẩn bị toàn vẹn, Triệu Kỳ Phong tới là lập tức bắt đầu. Bởi vì mục đích chính là thưởng thức các món ăn ngon, vậy nên không phải là kiểu tiệc dùng để xã giao hoặc là làm gì đó, nhân viên bưng một vài món ăn lên.
Trên bàn mà Triệu Kỳ Phong ngồi có tất cả hai mươi người, tuy rằng Vân Y Y đi cùng Triệu Kỳ Phong, nhưng dường như giữa bọn họ không có mối quan hệ thân thiết gì, ngồi ở giữa hai cô gái.
Chẳng bao lâu sau, thức ăn đã được bưng tới, mỗi món đều đủ sắc đủ vị, là các món nổi tiếng ở bản địa, cực kỳ lôi cuốn.
Hạng Tư Thành không nghiên cứu xem tên của những món này là gì, chỉ cần ăn ngon là được. Anh không quan tâm tới thân phận của những người ăn cơm cùng mình, cho nên trông rất khác với đám người đang tìm đủ mọi chủ đề để gạ chuyện với Triệu Kỳ Phong.
Lúc đầu Triệu Kỳ Phong tỏ vẻ rất coi trọng anh, nhưng lên đến bàn cơm lại không chú ý nhiều tới anh, mà là trò chuyện với những người khác, gần như không bỏ sót một ai, khiến ai cũng có ấn tượng tốt với hắn ta.
Từ đầu đến giờ, Hạng Tư Thành vẫn luôn quan sát Triệu Kỳ Phong, lúc này đã hiểu sơ sơ rồi.
Lúc trước anh còn tưởng hắn ta cũng là kiểu con cháu dựa dẫm vào thế lực của gia đình, nhưng sau khoảng thời gian tiếp xúc ngắn ngủi vừa rồi, anh phát hiện ra không phải như thế, năng lực cá nhân của Triệu Kỳ Phong rất xuất sắc, tuyệt đối không đơn giản.
Kết thúc bữa tối, ngay cả Vân Tịnh Nhã cũng có ấn tượng không tệ với Triệu Kỳ Phong, dù sao có gia thế vững chắc mà còn không kiêu ngạo, đây là một chuyện rất hi hữu.
Trước sự sắp xếp của Triệu Kỳ Phong, ăn cơm xong, rất nhiều người trở về, nhưng cũng có không ít người ở lại, đại đa số là những người vừa ngồi cùng bàn với hắn ta.
“Vừa rồi vào đây tôi phát hiện ra rất nhiều người dẫn vệ sĩ theo”, Triệu Kỳ Phong ngồi đó nói.
“Tuy rằng bây giờ là thời bình, nhưng những người như chúng ta bị để mắt tới cũng là chuyện thường thấy. Mấy năm gần đây, ở địa phương chúng ta xảy ra không ít vụ bắt cóc, vậy nên mọi người đã dùng đủ mọi cách để tìm kiếm cao thủ đến trợ giúp bản thân”, Chu Bá Quang đáp lời.
Thân phận của hắn khác hẳn với người bình thường, mức độ nhận biết về chuyện này cũng khác hẳn, hiểu rằng trên đời này có không ít nhân tài kỳ dị.
Thậm chí, trong xã hội hiện nay vẫn tồn tại kiểu hiệp khách cướp của người giàu, chia cho người nghèo như thời cổ đại.
Triệu Kỳ Phong gật đầu, nói: “Thì ra là thế, chỗ chúng tôi cũng rất chú trọng sự an toàn cá nhân, vậy nên mọi người không thích kết bạn. Hôm nay nhân cơ hội này, chi bằng tới một nơi với bọn tôi, dẫn theo cả vệ sĩ của mọi người nữa, thử xem bản lĩnh của bọn họ thế nào”.
Hắn ta nói ra mục đích thật sự của mình.
Trong mắt Vân Y Y hiện lên nét gì đó rất lạ, hiển nhiên là rất hứng thú với chuyện này. So với bữa tiệc buồn tẻ vô vị, cô ta thích những chuyện kích thích hơn.
Đương nhiên sẽ không có ai từ chối yêu cầu của Triệu Kỳ Phong rồi, ngay cả Hạng Tư Thành cũng muốn đi góp vui, xem thử đám vệ sĩ được huấn luyện bài bản kia có năng lực gì.
Thân phận vệ sĩ của anh chỉ là một nhiệm vụ thôi, không phải là nghề nghiệp, vậy nên không được huấn luyện một cách chuyện nghiệp, chỉ bởi vì có thực lực nên mới xem nhẹ nhiều thứ như vậy.
Hiện tại, những người còn lại không nhiều lắm, vậy nên đội ngũ không hẳn là đông đảo.
Hạng Tư Thành và Vân Tịnh Nhã ngồi chung một chiếc xe, xuất phát tới một khu vực ngoại ô.