Mục lục
Ông bố thiếu soái (full) – Hạng Tư Thành – Truyện tác giả: Vũ Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 169: Chặn đường ở trung tâm thương mại

Chiếc Rolls-Royce đến thẳng trung tâm thương mại lớn nhất thành phố Hạng Vương, chiếc xe dừng lại, Hạng Tư Thành nói với Hạng Thiếu Quân: “Anh à, em đi mua quần áo cho anh trước nhé!”

Hạng Thiếu Quân do dự một lúc, lên tiếng nói: “Tư Thành, đừng lãng phí, chỗ anh có mấy bộ quần áo vẫn khá sạch sẽ, em làm lính mấy năm nay kiếm tiền cũng không dễ, mà hôm nay lại thuê nhiều thứ như vậy, sau này còn phải nuôi vợ con, nhất định phải tiết kiệm tiền đấy!

Hạng Thiếu Quân giống như phụ huynh, khuyên bảo từ tận đáy lòng, Hạng Tư Thành cười và không nói gì, Hạng Thiếu Quân không biết thân phận của mình, vẫn coi anh là quân lính bình thường.

Nhưng Hạng Tư Thành cũng không giải thích, cười nói: “Anh trai à, em vẫn mua nổi một bộ quần áo, đi thôi!”

Vân Tịnh Nhã ở bên cạnh cũng gật đầu: “Đúng thế, anh trai, đây cũng là tấm lòng của Tư Thành, anh đừng từ chối!”

Thấy hai vợ chồng nói như vậy, Hạng Thiếu Quân cũng đành gật đầu.

Đoàn người cùng đi vào trung tâm thương mại, vừa đi đến cửa thì bị bảo vệ ngăn lại.

“Ấy ấy, đồ ăn xin kia, đi đi, đây là chỗ để ăn xin hả?”

Hạng Thiếu Quân vẫn mặc bộ quần áo cũ rách, nhìn giống như một người ăn xin vậy.

Hạng Tư Thành cũng hiểu được, dù sao là bảo vệ của trung tâm thương mại, có trách nhiệm quản lý trung tâm thương mại, nên anh cũng không nổi giận trước sự bất lịch sự của bảo vệ, mà nhẫn nại nói: “Xin chào, anh ấy là anh trai của tôi, chúng tôi đến mua mấy bộ quần áo cho anh ấy!”

“Anh trai của anh?”

Bảo vệ nhìn Hạng Tư Thành từ trên xuống dưới, sau đó phì cười: “Nhìn anh ăn mặc tử tế vậy, sao lại có một ông anh trai ăn xin thế? Chẳng lẽ anh cũng là tên ăn xin?”

“Ha ha…”

Ánh mắt của Hạng Tư Thành lập tức sầm xuống.

“Tôi có thể hiểu anh là bảo vệ cần phải làm hết trách nhiệm của mình, nhưng đó không phải là tư cách để anh chó ỷ thế người!”

“Thằng nhóc thối tha! Mày nói ai là chó hả!”

Thường nói, *quan tam phẩm trước cửa tể tướng, trung tâm thương mại này ở thành Hạng Vương, cũng coi là có chút danh tiếng, ông chủ lại là nhân vật nổi tiếng trong thành phố Hạng Vương, anh ta là bảo vệ ở đây, đương nhiên cũng tự cảm thấy mình cao hơn người khác một bậc, anh ta hằm hằm chỉ vào Hạng Tư Thành: “Tao nói cho mày biết! Tao không cho mày vào, mày tuyệt đối không vào được!”

*Quan tam phẩm trước cửa tể tướng: ý nói người canh cửa của nhà tể tướng cũng ngang bằng như quan tam phẩm của triều đình.

“Mau cút đi cho tao! Còn không cút đi thì tao sẽ giúp mày cút!”

“Anh chắc chắn muốn tôi cút chứ?”

Khóe miệng của Hạng Tư Thành bỗng nhếch lên một nụ cười thần bí.

Bảo vệ cũng không suy nghĩ gì, gật đầu nói: “Chắc chắn phải cút!”

“Ấy, tuy yêu cầu này rất kỳ quặc, nhưng anh đã đề ra rồi, thì làm sao tôi nhẫn tâm từ chối anh đây!”

“Liệt Long!”

Bóng người Liệt Long vụt ra, mặt không biểu cảm đá một cái vào mông của tên bảo vệ, chỉ nghe thấy oai oái một tiếng, lập tức lăn xuống hơn ba mươi bậc thềm.

Hạng Tư Thành từ trên cao nhìn xuống tên bảo về mặt mũi sưng phồng, tiếc nuối nói: “Lớn như thế này mà chưa từng nghe thấy loại yêu cầu thế này, nhưng ai bảo tôi tốt bụng quá cơ…”

Vừa nói anh vừa vẫy tay với tên bảo vệ đang rên rỉ, vẻ mặt chân thành: “Không cần cảm ơn đâu, giúp người là bản chất của tôi!”

Tên bảo vệ nhìn bộ dạng ‘vô sỉ’ của anh, nỗi tức giận dồn lên tim, đầu nghẹo sang một bên, ngất xỉu!

“Các người là ai, có biết đây là chỗ nào không, mà dám gây chuyện ở đây?”

Lúc này, một giọng nói nổi giận hừng hực vang lên, sau đó, một cô gái mặc đồ công sở bước đến, vẻ mặt vô cùng tức giận!

Hạng Tư Thành nhìn biển tên đeo trước ngực cô ta, viết chữ cửa hàng trưởng, lập tức nói: “Chúng tôi không gây chuyện, chỉ muốn mua quần áo thôi!”

“Mua quần áo?”

Ánh mắt của cửa hàng trưởng hiện lên vẻ khinh thường: “Nơi này cũng là nơi mà những người dưới đáy xã hội như các anh mua nổi hả?”

“Những người đến chỗ tôi không phải giàu có thì phú quý, với kiểu ăn vận của các người, cách ba mét cũng ngửi thấy mùi hôi của người nghèo, chẳng may dọa khách hàng của tôi sợ chạy thì làm thế nào?”

“Mau cút đi, mau cút đi!”

Thấy cửa hàng trưởng nổi giận, Hạng Thiếu Quân không muốn gây thị phi, lên trước nói: “Xin lỗi, chúng tôi…”

Anh ấy còn chưa nói xong, cửa hàng trưởng bỗng đạp một cái: “Ăn xin thối tha, tránh xa tôi ra! Hôi chết đi được!”

Giày cao gót nhọn của cô ta đạp thẳng vào đùi của Hạng Thiếu Quân, Hạng Thiếu Quân liền đau đớn gập người, ánh mắt của Hạng Tư Thành bỗng căm lạnh!

Bốp!

Một tiếng bạt tai vang lên, cửa hàng trưởng ôm một bên má, vẻ mặt không thể tin nổi nhìn anh: “Anh… anh dám đánh tôi?”

Giọng nói lạnh tanh của Hạng Tư Thành vang lên: “Cô phải cảm thấy may mắn vì cô là phụ nữ, nếu không, không phải chỉ tát một cái đơn giản vậy đâu!”

“Đồ ăn xin hôi thối! Anh chết chắc rồi!”

Cửa hàng trưởng lấy điện thoại ra, gọi đến một số, lầm bầm nói một hồi, nói xong, ôm bên má sưng phồng, vẻ mặt âm độc nhìn anh: “Anh biết ông chủ của tôi là ai không?”



“Ở thành phố Hạng Vương này, chính là nhân vật lớn mà nhà họ Hạng cũng phải nể mặt!”

“Chốc nữa, tôi phải cho anh quỳ xuống cầu xin tôi!”

Không lâu sau, một đoàn người đi tới, người đi đầu lông mày đen rậm, khuôn mặt khí chất anh hùng, cửa hàng trưởng nhìn thấy người đi đến, lâp tức vui mừng, vội vàng bước lại, rơm rớm nước mắt: “Ông chủ, ông phải làm chủ cho tôi đấy!”

Cô ta thêm dầu thêm muối kể lại chuyện vừa xảy ra một lượt, sau đó chỉ vào Hạng Tư Thành: “Chính là tên ăn xin hôi thối này đánh tôi, ông chủ, đây đâu chỉ là đánh tôi, rõ ràng là không nể mặt ông chủ mà!”

Ông chủ nhìn Hạng Tư Thành, rồi lại nhìn sang cửa hàng trưởng, lên tiếng hỏi: “Tại sao cô không cho anh ấy vào?”

Cửa hàng trưởng trả lời theo phản xạ: “Chỗ chúng ta là chỗ nào chứ, cái loại ăn xin vừa nhìn là biết dưới đáy xã hội, đi vào không phải là làm ô nhiễm trung tâm thương mại của chúng ta sao?”

Bốp!

Lật bàn tay là một cái tát, trưởng cửa hàng bị đánh thộn mặt tại chỗ, ôm mặt, ấm ức mếu máo, nói: “Ông… ông chủ, tại sao ông chủ đánh tôi?”

“Tại sao đánh cô?”

Ông chủ quát lớn: “Là một con chó canh cửa, lại ngăn chủ nhân muốn về nhà ở ngoài cửa, cô nói xem có đáng đánh không?”

Cửa hàng trưởng trợn trừng mắt, chủ nhân?

Sau đó, trong ánh mắt kỳ dị của cô ta, ông chủ xúc động, không nhìn đến đám đông qua lại xung quanh, quỳ xuống trước Hạng Tư Thành: “Thuộc hạ Lý Hồng Địa, xin tham kiến thiếu soái!”

Hạng Tư Thành nhìn trung tâm thương mại quy mô lớn, gật đầu với ông ta: “Không tồi”

Quân vùng biên giới phía Bắc là tự quản lý, mỗi năm Hạng Tư Thành sẽ lấy một phần tiền, chia cho binh sĩ vùng biên giới phía Bắc đã nghỉ hưu, hỗ trợ họ lập nghiệp, sau đó số tiền kiếm được sẽ lại đưa về đội quân vùng biên giới phía Bắc làm quân phí!

“Chốc nữa, tôi phải cho anh quỳ xuống cầu xin tôi!”

Không lâu sau, một đoàn người đi tới, người đi đầu lông mày đen rậm, khuôn mặt khí chất anh hùng, cửa hàng trưởng nhìn thấy người đi đến, lâp tức vui mừng, vội vàng bước lại, rơm rớm nước mắt: “Ông chủ, ông phải làm chủ cho tôi đấy!”

Cô ta thêm dầu thêm muối kể lại chuyện vừa xảy ra một lượt, sau đó chỉ vào Hạng Tư Thành: “Chính là tên ăn xin hôi thối này đánh tôi, ông chủ, đây đâu chỉ là đánh tôi, rõ ràng là không nể mặt ông chủ mà!”

Ông chủ nhìn Hạng Tư Thành, rồi lại nhìn sang cửa hàng trưởng, lên tiếng hỏi: “Tại sao cô không cho anh ấy vào?”

Cửa hàng trưởng trả lời theo phản xạ: “Chỗ chúng ta là chỗ nào chứ, cái loại ăn xin vừa nhìn là biết dưới đáy xã hội, đi vào không phải là làm ô nhiễm trung tâm thương mại của chúng ta sao?”

Bốp!

Lật bàn tay là một cái tát, trưởng cửa hàng bị đánh thộn mặt tại chỗ, ôm mặt, ấm ức mếu máo, nói: “Ông… ông chủ, tại sao ông chủ đánh tôi?”

“Tại sao đánh cô?”

Ông chủ quát lớn: “Là một con chó canh cửa, lại ngăn chủ nhân muốn về nhà ở ngoài cửa, cô nói xem có đáng đánh không?”

Cửa hàng trưởng trợn trừng mắt, chủ nhân?

Sau đó, trong ánh mắt kỳ dị của cô ta, ông chủ xúc động, không nhìn đến đám đông qua lại xung quanh, quỳ xuống trước Hạng Tư Thành: “Thuộc hạ Lý Hồng Địa, xin tham kiến thiếu soái!”

Hạng Tư Thành nhìn trung tâm thương mại quy mô lớn, gật đầu với ông ta: “Không tồi”

Quân vùng biên giới phía Bắc là tự quản lý, mỗi năm Hạng Tư Thành sẽ lấy một phần tiền, chia cho binh sĩ vùng biên giới phía Bắc đã nghỉ hưu, hỗ trợ họ lập nghiệp, sau đó số tiền kiếm được sẽ lại đưa về đội quân vùng biên giới phía Bắc làm quân phí!

Mỗi năm đầu tư số tiền lớn, có thể nói việc làm ăn của vùng biên giới phía Bắc nở rộ mỗi nơi, còn Lý Hồng Địa, đã từng là lão binh đã nghỉ hưu của đội quân biên giới phía Bắc, trung tâm thương mại trước mắt thuộc sản nghiệp của vùng biên giới phía Bắc!

Lý Hồng Địa nghe thấy sự công nhận của Hạng Tư Thành, vẻ mặt xúc động, ông ta là nhân vật lớn khét tiếng của thành phố Hạng Vương, lúc này cung kính cúi người: “Thưa thiếu soái! Mời thiếu soái vào tham quan!”

 

----------------------------



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK