Đây là một khu biệt thự nằm ở vùng ngoại ô thành phố Thiên Hải, rất nhiều người sống ở đây đều là người có chút địa vị trong xã hội, đương nhiên những khu biệt thự như này không phải lúc nào cũng có người ở, những người có tiền thường mua bất động sản như này, thỉnh thoảng mới về ở, nên ở đây không có mấy người.
Những tên người nước ngoài chính là nhìn trúng điểm này, nên mới đặt sở chỉ huy tạm thời của bọn chúng ở đây, vừa có thể che mắt thiên hạ, vừa tiện cho việc kịp thời rút lui nếu bị phát hiện.
Nào ngờ một nơi ít người qua lại như vậy, lại tạo điều kiện cho Hạng Tư Thành ra tay.
Hạng Tư Thành và Mạnh Tử Ngâm đỗ xe ở chỗ gần khu biệt thự này, từ xa nhìn bọn chúng đi vào trong một biệt thự.
“Cô ở đây đợi, tôi đi vào bên trong xem một chút”, Hạng Tư Thành vỗ vai Mạnh Tử Ngâm nói.
“Tôi với anh cùng vào đi!”, hiện tại Mạnh Tử Ngâm có chút không yên tâm, nói.
“Không sao đâu, mục tiêu của hai chúng ta quá lớn, cô ở lại đây còn có thể tiếp ứng, tôi lúc nào cũng có thể sẵn sàng rút lui”, Hạng Tư Thành không đồng ý với cô ta.
Hạng Tư Thành xoay người xuống xe, cúi thấp người, từ từ đi về phía biệt thự, Mạnh Tử Ngâm từ xa quan sát nhất cử nhất động của Hạng Tư Thành.
Biệt thự ở đây đều là kiến trúc ba tầng, diện tích xây dựng khoảng ba ngàn mét vuông, nếu những tên này ở đây, cũng đủ cho bọn chúng ở.
Xem ra ngoài điểm dừng chân này, bọn chúng không còn chỗ khác.
Hạng Tư Thành tự mình tính toán trong đầu, bởi vì anh sợ xảy ra một chuyện, chính là những tên này phân tán ở nhiều nơi khác nhau, nếu một nơi xảy ra chuyện, chắc chắn sẽ rút dây động rừng, những tên khác có khả năng sẽ chạy mất.
Nhưng bất kể vì lý do gì, Hạng Tư Thành đều phải giữ lại bọn chúng, đây không chỉ là nhiệm vụ Lục Thiên Phúc giao cho anh, mà còn là mục đích anh muốn đạt được.
Vân Tịnh Nhã và Hạng Tư Thành vô tình đã có được kiếm Can Tương Mạc Tà, nhận được lợi ích cực lớn, nhưng những tên này lại tìm mọi cách cướp chúng đi, hết lần này đến lần khác bọn chúng đã động đến giới hạn của Hạng Tư Thành.
Để bày tỏ sự tức giận trong lòng mình, chỉ có thể dùng máu để cảnh cáo đối phương! Nếu một mực nhẫn nhịn đối phương sẽ càng trắng trợn, đến lúc đó bọn họ sẽ càng thêm nguy hiểm.
Hạng Tư Thành lặng lẽ tiếp cận, cẩn thận quan sát động tĩnh trong biệt thự.
Đúng như dự đoán, thông qua giọng nói đối thoại yếu ớt của bọn chúng và bóng người nhìn từ cửa sổ Hạng Tư Thành khẳng định trong này có ít nhất hai mươi người.
Nhưng tiếp theo hành động như thế nào mới là vấn đề, bởi vì tất cả bọn chúng không ở cố định một chỗ, nếu Hạng Tư Thành hành động không suy nghĩ, những tên đó chắn chắn sẽ phải ứng lại, nếu chó cùng rứt giậu bọn chúng sẽ chạy khỏi biệt thự, thậm chí xông vào nhà khác hiếp bức con tin, lợi dụng điểm yếu này để uy hiếp, nếu là như vậy, thì vấn đề thật khó giải quyết.
Hai chân Hạng Tư Thành khẽ dùng lực, giống như một con khỉ hoạt bát, từ tường ngoài tầng một của biệt thự leo lên tầng hai, anh quan sát thấy một phòng không có người, đồng thời cửa sổ còn mở Hạng Tư Thành nhìn một chút, xoay người đi vào trong biệt thự.
Biệt thự này trang trí rất đơn giản, xem ra người mua biệt thự này, không có ý định sống ở đây, chỉ trang trí đơn giản nhất có thể, cũng không được coi là trang trí, chỉ có thể nói là rất sạch sẽ, cái gì cũng không có, trong phòng trống trải.
Hạng Tư Thành biết, nơi như này làm cứ điểm tạm thời là thích hợp nhất, thông thường người mua căn biệt thự này, cũng sẽ che giấu thân phận bằng cách thông qua hình thức sang tay vài lần, để cảnh sát không có manh mối tìm ra.
Xem ra nơi này đã được sắp xếp ổn thỏa, để thực hiện kế hoạch sau này.
Xuyên qua cửa phòng, Hạng Tư Thành có thể nghe thấy giọng nói bô bô truyền đến từ hành lang và trong phòng khách tầng một, một đám người nước ngoài ngồi ở đó điên cuồng lớn tiếng kêu gào, rõ ràng bọn chúng đang chơi trò giải trí gì đó.
“Mẹ kiếp hôm nay thật xui xẻo, ngồi xổm cả buổi sáng, mà đến bóng người cũng không nhìn thấy, lẽ nào hành tung của chúng ta đã bị bại lộ, đối phương đã biết được tin tức gì rồi?”, lúc này ở cầu thang truyền đến tiếng bước chân, thông qua tiếng bước chân có thể đoán được, là hai người.
Hạng Tư Thành yên lặng nghe hai người đi tới, đến tầng hai, bắt đầu đi gần đến phòng anh, tiếng bước chân từ xa truyền đến, chậm rãi.
“Hành động của chúng ta rất bí mật, đối phương hẳn là sẽ không nhận ra, hôm nay có thể chỉ là gặp may, việc này chúng ta giải quyết từ từ, tôi sẽ báo cáo lại đúng sự thật với cấp trên”, người còn lại rõ ràng là người nước mình dùng tiếng trung lưu loát nói chuyện.
Hạng Tư Thành nghe thấy tiếng bước chân ngày càng gần anh trốn phía sau cửa, anh không biết chắc chắn hai tên này sẽ vào phòng nào, nếu vào đây, Hạng Tư Thành sẽ ra tay.
Không ra tay không được, nếu hai tên này vào phòng, trong phòng trống trải không có vật che chắn, chắc chắn sẽ bị phát hiện.
Đúng như dự đoán, sau khi tiếng bước chân lại truyền đến ba tiếng, nắm cửa phòng này được vặn ra.
Cánh cửa mở ra, hai tên đó đi vào, bởi vì khuất tầm nhìn, hai tên đó không nhìn thấy Hạng Tư Thành, nhưng lúc này Hạng Tư Thành đã không cho bọn chúng cơ hội rồi
Tay khẽ chuyển động, một mũi tên giấu trong tay áo xuất hiện trong tay, nhẹ nhàng xẹt qua cổ họng hai tên, hai tên chỉ cảm thấy cổ lạnh đi, sau đó không biết gì nữa.
Lúc bọn chúng nằm trên đất, trên môi đã xuất hiện màu tím đậm mờ nhạt, hiển nhiên bọn chúng đã bị trúng độc mà chết.