“Mẹ kiếp, nôn tiền ra cho tao!”
“Thằng khốn kiếp! Dám giấu tiền riêng với tao, tao thấy mày chán sống rồi!”
“Đánh đi! Đánh mạnh tay vào!”
“Đánh chết rồi ném vào sông làm mồi cho cá!”
Vân Tịnh Nhã cũng nhìn thấy cảnh đó, đôi mắt bất lực nhưng lại dũng cảm ấy tác động vào trái tim lương thiện của cô. Cô lập tức kéo tay Hạng Tư Thành: “Tư Thành, mau ngăn cản bọn họ đi, nếu không đứa bé ấy sẽ bị đánh chết mất!”
Hạng Tư Thành gật đầu, anh đi thẳng tới đó: “Dừng tay!”
Mấy tên ăn mày quay đầu lại, nhìn về phía Hạng Tư Thành. Một tên có sẹo trên mặt nhìn anh từ trên xuống dưới một lượt, sau đó khinh thường nói: “Mày là ai? Ở đây không có chuyện của mày, đừng có lo chuyện bao đồng, cút đi!”
Ánh mắt của Hạng Tư Thành trở nên lạnh lùng: “Thả đứa bé dưới chân bọn mày ra, tao sẽ coi như chưa từng nhìn thấy những gì vừa diễn ra”.
“Ái chà, đúng là không sợ chết!”
Tên ăn mày mặt sẹo nhìn bộ quần áo giá rẻ trên người Hạng Tư Thành, nét khinh thường trong mắt càng rõ rệt hơn. Gã vung tay lên, mấy tên ăn mày buông cậu bé đang bị đánh ra, đi về phía Hạng Tư Thành.
“Thằng nhóc, mày có biết tao là ai không? Đến cả chuyện của tao cũng dám chõ mõm vào, có phải mày chán sống rồi không?”
“Ha ha…”
Hạng Tư Thành cười nhìn gã: “Mày là ai? Nhìn cách ăn mặc này của mày, nếu tao không đoán sai thì mày là một thằng ăn mày hôi hám nhỉ?”
“Mẹ kiếp, thằng ranh, mày chửi ai đấy hả?”
“Tao là đại đội trưởng của Cái Bang ở chi nhánh thành phố Tô Hàng, năm con phố từ đây cho tới phía nam đều thuộc quyền quản lý của tao”.
Nhìn dáng vẻ đắc ý của gã, Hạng Tư Thành nhìn gã như nhìn một kẻ thiểu năng: “Ồ, thì ra là đại đội trưởng của Cái Bang, thất lễ rồi, nhưng như thế thì chẳng phải là một tên ăn mày hôi hám đó sao?”
Tên ăn mày mặt sẹo tức lộn ruột: “Mẹ kiếp! Tao xin cơm ở thành phố Tô Hàng, không… Tao tung hoành bao năm ở thành phố Tô Hàng, cho tới giờ chưa một kẻ nào dám nói tao như thế”.
“Thằng ranh, không dạy mày một bài học thì mày sẽ không biết sự lợi hại của Cái Bang”.
“Các anh em!”
“Có!”
“Xông lên đánh hắn cho tôi!”
Một đám ăn mày lập tức bao vây Hạng Tư Thành và Vân Tịnh Nhã. Mùi hôi trên người bọn họ phải nói là khủng khiếp, Vân Tịnh Nhã bịt mũi lại, cố gắng kìm nén cảm giác buồn nôn trong cổ họng.
“Ô, sao vừa rồi không để ý thấy có một cô em xinh đẹp như vậy nhỉ?”
Tên ăn mày mặt sẹo lập tức bày ra vẻ mặt dâm dê, nhìn dáng người nuột nà của Vân Tịnh Nhã, gã nuốt nước bọt cái ực: “Cô em, thằng này là bạn trai cô à?”
“Nếu cô em đồng ý đi tâm sự riêng với mấy anh, có lẽ mấy anh sẽ suy xét đến chuyện tha cho bạn trai cô. Nếu không, lát nữa ra tay không có chừng mực, gãy tay gãy chân thì không ai đảm bảo được đâu nhé!”
Trong mắt Hạng Tư Thành bỗng hiện lên sát ý: “Mày có biết cái giá phải trả cho câu nói này là gì không?”
Tên ăn mày mặt sẹo lập tức tỏ vẻ khinh thường: “Đệch! Mày nẹt ai vậy hả? Không biết có được mấy lạng thịt không, nhìn thôi cũng biết là một thằng hèn rồi”.
“Cút sang một bên cho tao, ngày mai mày có đứng lên được hay không phải phụ thuộc vào việc bạn gái mày có thể hầu hạ tốt mấy anh đây không đấy!”
“Ha ha… Trên thế giới này không thiếu gì loại cặn bã chán sống…”
Sát ý chậm rãi tuôn ra từ người Hạng Tư Thành. Anh đang định ra tay thì một giọng nói truyền tới: “Thằng ba mặt sẹo, mày đang làm gì thế hả?”
Tên ăn mày mặt sẹo run lên, nhìn về phía người vừa lên tiếng. Trên mặt gã hiện lên nét nịnh nọt, chạy tới rồi lấy loại thuốc Cửu Ngũ Chí Tôn ra, cung kính giơ lên một điếu, đồng thời còn mồi lửa: “Anh Kiệt, ngọn gió nào đưa anh tới đây vậy?”
“Không có chuyện gì lớn đâu, gặp một thằng hèn thích lo chuyện bao đồng, mấy anh em đang dạy hắn cách làm người thôi”.
Hồ Kiệt kề đầu lại định cầm lấy điếu thuốc, nhưng khi liếc nhìn thấy Hạng Tư Thành, anh ta rùng mình một cái, ngọn lửa quệt vào tay anh ta. Thằng ba mặt sẹo tái nhợt mặt mày: “Anh Kiệt, anh không sao chứ, có bị bỏng không?”
Hồ Kiệt đâu rảnh để ý tới vết bỏng trên tay, anh ta dụi mắt, nhìn thấy rõ người đang đứng trước mắt là anh ta lập tức vung ra một cái tát: “Thằng ba mặt sẹo, mày chán sống rồi hả?”
“Mẹ kiếp, mày dám nói anh rể tao là thằng hèn?!”