Mục lục
Ông bố thiếu soái (full) – Hạng Tư Thành – Truyện tác giả: Vũ Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 145: Ông thử xem?

Khi mặt trời lên cao, trên đường phố trở lại phồn vinh như thường ngày.

Những người bình thường vĩnh viễn không biết rằng, trong một đêm, tám hào môn thống trị thủ đô biến mất như mây tan.

Nguồn lực kinh doanh và chức vụ còn trống bị rất nhiều người chia nhau!

Thế giới này là như vậy, khi bạn có quyền có thế, thì người ta kính trọng bạn, tâng bốc nịnh bợ bạn, khi bạn không quyền không thế, thì bạn sẽ bị xâu xé!

Đây chính là hiện thực! Hiện thực tàn khốc!

Hai ngày sau, Hạng Tư Thành nhìn phòng bệnh trống không mà cười khổ một tiếng.

Ma men, không từ mà biệt.

Thôi bỏ đi, anh ba đã lựa chọn con đường này, mình cũng không còn cách nào tốt hơn, chỉ đành cầu cho anh ấy có thể bình an thôi!

Bỗng tay của Vân Tịch Nhã nắm lấy tay Hạng Tư Thành, dịu dàng nói: “Tư Thành, chúng ta về đi, em nhớ nhà rồi….”

Một chữ nhà khiến lòng anh xúc động, anh đặt tay lên vai của cô, dịu dàng nói: “Được, chúng ta về nhà!”

Anh định đi tạm biệt Tần Nguyên Đỉnh, vừa đi đến cửa liền nghe thấy tiếng cãi cọ của hai ông lão bên trong!

“Lão già nhà ông, hạ cờ rồi còn hối hận! Có tin tôi điều một đội đại bác đến tấn công nổ chết ông không!”

“Tấn công cái ông nội nhà ông! Đây là nhà của tôi, cờ cũng là cờ của tôi, tôi muốn hủy thế nào thì hủy!”

“Còn điều một đội đại bác? Ông điều đi cho tôi xem?”

Khuôn mặt Hạng Tư Thành liền tối sầm lại, mở cửa nhìn, quả nhiên, hai ông lão Tưởng Thiên Tề và Tần Nguyên Đỉnh đang cãi nhau không có hồi kết.

“Ông nội!”

Vân Yên Nhi gọi một tiếng ngọt lịm, hai ông lão liền im bặt, khuôn mặt già nua cười tươi như đóa hoa cúc, cùng tiến lại gần Vân Yên Nhi: “Ông đây!”

Việc này chắc không vấn đề, bầu không khí hơi tĩnh lặng mấy giấy, hai ông lão nhìn nhau, Hạng Tư Thành vỗ trán, hỏng rồi!

Quả nhiên, Tưởng Thiên Tề chống nạnh: “Lão Tần, Yên Nhi gọi tôi là ông nội, ông trả lời cái gì hả!”

“Tôi khinh! Đồ thối tha không biết xẩu hổ nhà ông! Rõ ràng Yên Nhi gọi tôi là ông nội, cũng chẳng có quan hệ gì với ông!”

“Sao lại không có quan hệ với tôi! Con trai tôi Tưởng Đại Huân là bố nuôi của Yên Nhi, thì Yên Nhi là cháu gái của tôi, có gì không đúng!”

“Bố nuôi có là gì! Hạng Tư Thành là do một tay tôi đào tạo đấy!”

Đúng lúc Hạng Tư Thành còn đang nghĩ nên khuyên giải thế nào, hai ông lão đột nhiên quay đầu, trừng mắt nhìn anh, nói: “Cậu nói đi! Hai chúng tôi, ai là ông nội của Yên Nhi!”

Hạng Tư Thành liền thộn mặt!

Tôi… tôi đang đắc tội với ai đây?

Đúng là tai bay vạ gió! Hai ông lão này, anh cũng không đắc tội được với ai, trả lời không ổn sẽ mất mạng đó!

Nhìn ánh mắt càng lúc càng không có thiện cảm của hai ông lão, Hạng Tư Thành vội nháy mắt với Vân Yên Nhi, Vân Yên Nhi cười đắc ý với anh, sau đó chạy đến, mỗi tay ôm chân của một ông lão, cười ngọt: “Hai ông không cãi nhau thì đều là ông nội tốt của Yên Nhi, nếu còn cãi nhau nữa, thì không phải là ông nội tốt của Yên Nhi!”



Giọng nói lanh lảnh khiến tim của hai ông lão mềm nhũn, gật đầu liên tục, đồng thanh nói: “Được! Hai ông không cãi nhau nữa! Không cãi nhau nữa!”

Thím Mai làm một bàn đồ ăn ngon, cả nhà ăn vui vẻ, có Yên Nhi, hai ông lão thường ngày không biết cười, hôm nay cười không khép được miệng, thấy hai ông lão uống cũng ngà ngà rồi, Hạng Tư Thành lên tiếng nói: “Ông Tần, Ông Tưởng, lần này cảm ơn hai người đã giúp đỡ, Hạng Tư Thành xin ghi nhớ trong lòng!”

“Nhưng thời gian của chúng tôi không còn sớm nữa, nhân ngày hôm nay, tôi cũng xin cáo biệt hai ông, chúng tôi chuẩn bị về thành phố Thiên Hải rồi!”

Hai ông lão bỗng trợn mắt lên, tỉnh cả rượu, nhìn anh: “Cái gì? Hôm nay phải đi rồi?”

“Không được! Khó khăn lắm tôi mới nhận được cô cháu gái nuôi, vừa vui vẻ hai ngày đã đưa nó đi? Tôi không đồng ý!”

Hạng Tư Thành cười khổ: “Ông Tưởng, tôi biết ông thích Yên Nhi, nhưng dẫu sao Yên Nhi cũng phải đi học, Tịnh Nhã cũng phải đi làm, sau này, chỉ cần có kỳ nghỉ, tôi nhất định sẽ đưa Yên Nhi đến thăm hai ông, có được không?”

Tưởng Thiên Tề trầm mặc, ông ấy cũng biết, Hạng Tư Thành không thuộc về nơi này, cũng sẽ không ở lại đây lâu, nhưng ông ấy thực sự rất thích cô bé Yên Nhi này, không vì điều gì, mà là sự yêu quý chân thành nhất của một vị trưởng bối đối với trẻ con.

“Muốn đi cũng được, nhưng lễ nhận người thân của Yên Nhi và Tiểu Linh nhất định phải tổ chức trước khi các cậu đi!”

Thím Mai làm một bàn đồ ăn ngon, cả nhà ăn vui vẻ, có Yên Nhi, hai ông lão thường ngày không biết cười, hôm nay cười không khép được miệng, thấy hai ông lão uống cũng ngà ngà rồi, Hạng Tư Thành lên tiếng nói: “Ông Tần, Ông Tưởng, lần này cảm ơn hai người đã giúp đỡ, Hạng Tư Thành xin ghi nhớ trong lòng!”

“Nhưng thời gian của chúng tôi không còn sớm nữa, nhân ngày hôm nay, tôi cũng xin cáo biệt hai ông, chúng tôi chuẩn bị về thành phố Thiên Hải rồi!”

Hai ông lão bỗng trợn mắt lên, tỉnh cả rượu, nhìn anh: “Cái gì? Hôm nay phải đi rồi?”

“Không được! Khó khăn lắm tôi mới nhận được cô cháu gái nuôi, vừa vui vẻ hai ngày đã đưa nó đi? Tôi không đồng ý!”

Hạng Tư Thành cười khổ: “Ông Tưởng, tôi biết ông thích Yên Nhi, nhưng dẫu sao Yên Nhi cũng phải đi học, Tịnh Nhã cũng phải đi làm, sau này, chỉ cần có kỳ nghỉ, tôi nhất định sẽ đưa Yên Nhi đến thăm hai ông, có được không?”

Tưởng Thiên Tề trầm mặc, ông ấy cũng biết, Hạng Tư Thành không thuộc về nơi này, cũng sẽ không ở lại đây lâu, nhưng ông ấy thực sự rất thích cô bé Yên Nhi này, không vì điều gì, mà là sự yêu quý chân thành nhất của một vị trưởng bối đối với trẻ con.

“Muốn đi cũng được, nhưng lễ nhận người thân của Yên Nhi và Tiểu Linh nhất định phải tổ chức trước khi các cậu đi!”

Tưởng Thiên Tề bỗng lên tiếng nói.

Tần Nguyên Đỉnh hiếm khi không phản bác Tưởng Thiên Tề, ngược lại còn gật đầu: “Đúng thế! Nếu hai người đã có cái duyên này, Hạng Tư Thành đã cứu Tiểu Linh, còn ông Tưởng cũng giúp đỡ không ít, vậy thì nhân cơ hội này nhận người thân đi!”

Đương nhiên Tần Nguyên Đỉnh có tính toán của ông ấy, tuy mình vẫn còn uy thế, nhưng cũng nghỉ hưu rồi, còn Tưởng Thiên Tề thì khác, ông ấy là đại nguyên soái nắm thực quyền trong tay, mình lại không có con, nhưng nhà họ Tưởng là một đàn hổ tướng, ngoại trừ ba đứa con trai của Tưởng Đại Huân tình nguyện sống tháng ngày yên ổn, còn hai đứa con trai đó của Tưởng Thiên Tề đều là đại tướng nắm quyền một phương!

Có mối quan hệ này, cho dù sau khi mình qua đời, Hạng Tư Thành cũng coi như có chỗ dựa!

Đương nhiên Hạng Tư Thành hiểu ý của Tần Nguyên Đỉnh, trong lòng liền cảm động: “Ông Tần, tôi…”

“Được rồi! Không cần nhiều lời nữa!”

Tần Nguyên Đỉnh ngắt lời của anh: “Ngày mai là ngày lành hoàng đạo, thời gian định vào ngày mai đi!”

Tưởng Thiên Tề gật đầu: “Được! Tôi về phát thiếp mời, lễ nhận cháu của Tưởng Thiên Tề tôi sao có thể sơ sài được?”

Với danh tiếng của nhà họ Tưởng ở thủ đô, đương nhiên rất nhiều quyền quý nhận được lời mời đều đến, một số người không được mời, thậm chí đập sứt đầu mẻ trán cũng phải có được một tấm thiệp mời, lấy đó làm vinh dự của mình!

Chiều tối ngày hôm sau, khách sạn Grand vốn là của nhà họ Giang, bị nhà họ Tưởng tiếp nhận, thậm chí còn không tu sửa lại, trực tiếp khai trương luôn.

Trong hội trường của tầng cao nhất, rất nhiều quyền quý thủ đô đều đến, mọi người tụ họp với nhau, vấn đề được bàn tán nhiều nhất đương nhiên chính là chuyện tám hào môn bị tiêu diệt!

“Ông đã nghe nói chưa, tám hào môn bị tiêu diệt liên quan rất lớn đến một người! Đó chính là người lãnh đạo đội quân vùng biên giới phía Bắc được gọi là thiếu soái!

“Đúng thế, không ngờ Hạng Tư Thành này lại có can đảm lớn như thế, đối đầu với tám hào môn, lại còn thắng nữa! Đúng là không thể tưởng tượng nổi!”

Lúc này, một giọng điệu khinh thường vang lên: “Chỉ là một thằng lính thôi mà? Khiến các ông chém cứ như thần vậy!"

----------------------------



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK