Chương 151: Tới thế nào thì về thế đó
Nhìn khuôn mặt mỉm cười của Hạng Tư Thành, đôi chân của tên cầm đầu mềm oặt đi, gã nào dám nhận cơ chứ!
Gã dám khẳng định rằng, chỉ cần gã cầm lấy cán mã tấu, những tia hồng ngoại đang nhắm vào gã sẽ bắn gã tan xác.
"Sao thế? Một cánh tay vẫn chưa đủ à? Hay là cho mày cả hai cái nhé?"
Phịch!
Tên cầm đầu ngã bịch xuống đất, trên khuôn mặt tái nhợt hiện lên biểu cảm khó coi hơn cả khóc: "Anh à, hiểu lầm, tất cả chỉ là hiểu lầm thôi!"
"Vậy sao?"
Hạng Tư Thành nghiêng đầu nhìn gã, vẻ mặt như cười như không: "Nhưng sao tao lại cảm thấy chuyện này không phải hiểu lầm nhỉ?"
"Mày muốn lấy cánh tay tao, tao cho mày, nhưng mày lại không lấy nữa!"
"Bây giờ tao đang hoài nghi là mày giỡn mặt với tao..."
Bốp!
Tên cầm đầu tự tát mình một cái thật mạnh, mếu máo nói: "Anh à, thằng em này có mắt không tròng nên mới xúc phạm đến anh, xin anh hãy nể tình em là loại không ra gì, thả em như thả chó đi!"
Giờ phút này, gã đâu rảnh để ý tới tôn nghiêm này kia, giữ được mạng trong tình cảnh này là phải thắp hương cám ơn tổ tiên phù hộ ấy chứ.
"Ha ha..."
Ánh mắt của Hạng Tư Thành lóe lên: "Vậy thì chuyện này không thể cho qua thế được..."
Tên cầm đầu cắn răng một cái: "Anh à, chỉ cần anh tha cho cái mạng chó này của em, anh bảo em làm chuyện gì thì em sẽ làm chuyện đó!"
"Thế à...", Hạng Tư Thành mỉm cười, anh liếc nhìn mấy chục thằng đàn em đang run rẩy ở đằng kia, mở miệng nói: "Con người tao nhát gan lắm, nhỡ đâu trên đường lại có cướp thì sao? Vậy nên đành làm phiền mày và đám đàn em của mày đưa tao về nhà ở thành phố Thiên Hải".
Câu nói ấy khiến tên dẫn đầu suýt thì sặc nước bọt mà chết.
Còn cướp á? Kiếm lý do nào thuyết phục hơn được không?
Anh mang theo cả súng cả pháo như thế, ai dám đánh cướp anh nữa?
Bây giờ mới vừa ra khỏi thủ đô thôi, còn tầm bốn trăm cây số nữa mới tới thành phố Thiên Hải, nếu mà chạy bằng hai cái giò thì tàn phế mất!
Nhìn dáng vẻ khúm núm của tên cầm đầu, Hạng Tư Thành khẽ nhếch môi: "Sao, không muốn hả?"
"Muốn, muốn chứ! Em sẵn sàng cống hiến sức lực cho anh!"
Tên cầm đầu tươi cười lấy lòng, cho dù gã không muốn thì cũng làm gì được đây? Không nhìn thấy hai nòng pháo đang chĩa thẳng vào đầu gã sao?
Lúc này, đêm đã dần về khuya, trên đường đi xuất hiện một cảnh tượng cực kỳ buồn cười. Một chiếc xe chậm rãi lái đi đằng trước, ở giữa có mấy chục tên ăn mặc dị hợm thở hổn hển đi theo, sau cùng là hàng binh lính chỉnh tề. Mỗi khi có người chậm lại một chút, một băng đạn sẽ lập tức tới "hỏi thăm", tóe ra những ánh lửa.
Trời tờ mờ sáng, cổng chào của thành phố Thiên Hải loáng thoáng xuất hiện trước mắt. Đến tận khi xe của Hạng Tư Thành dừng lại, đám người ấy không hẹn mà cùng làm một động tác!
Bịch một cái, cả lũ ngồi bệt xuống mặt đất, há miệng thở hồng hộc, hai chân cứ run rẩy, như không còn là chân của mình nữa.
Hạng Tư Thành thong thả bước tới, khóe miệng anh nhếch lên: "Cám ơn chúng mày đã hộ tống suốt dọc đường, tới nhà rồi, hay là tao mời chúng mày uống tách trà nhỉ?"
Tên dẫn đầu nuốt nước bọt cái ực, vẻ mặt như nhìn thấy quỷ, cứ xua tay liên tục: "Không cần, không cần đâu! Anh... Anh về đến nhà an toàn là các anh em yên tâm rồi!"
"Vậy thì ngại lắm..."
Hạng Tư Thành ra vẻ tiếc nuối rồi nói: "Nếu thế thì tao không giữ chúng mày nữa, về hết đi!"
"Vâng, vâng, bọn em nghỉ ngơi một lát rồi sẽ tìm xe về!"
"Tìm xe?"
Hạng Tư Thành nghiêng đầu đi: "Tới thế nào thì về thế đó mới đúng chứ?"
Câu nói ấy khiến tên nào tên nấy cứng đờ lại, vẻ mặt vô cùng đặc sắc.
"Vua Bá!"
"Có!"
"Sắp xếp mấy anh em đích thân hộ tống bọn họ về, nhất định phải tận mắt nhìn thấy bọn họ an toàn về thủ đô trước đêm nay, biết chưa?"
Vua Bá đứng nghiêm: "Đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ!"
"Được, nơi này giao cho anh!"
Hạng Tư Thành vừa đi, trên mặt Vua Bá hiện lên nét tàn nhẫn, anh ta xả một băng đạn về phía đám người đang ngả nghiêng lảo đảo kia!
"Năm người một đội, năm đội một hàng! Chạy cho tao!"
Những tiếng rên rỉ vang khắp khu vực ngoại ô!
Về đến nhà, Vân Tịnh Nhã sắp xếp cho Vân Yên Nhi đi ngủ rồi nằm vật ra sô pha, cô thở phào một hơi nhẹ nhõm: "Ở nhà vẫn là thoải mái nhất!"
Nhìn dáng người thướt tha của cô trên sô pha, trái tim Hạng Tư Thành rung động. Anh cười hề hề, ngồi vào bên cạnh cô, bàn tay ôm lấy eo cô một cách tự nhiên. Còn chưa đụng vào thì Vân Tịnh Nhã đã hất cặp "móng heo" ấy của anh đi, lườm anh một cái rồi nhẹ giọng nói: "Anh định làm gì hả!"
"Ha ha... Chúng ta cũng là vợ chồng già rồi, có phải cũng nên sống cuộc sống vợ chồng bình thường rồi không?"
Vân Tịnh Nhã đỏ mặt, phì cười nói: "Không biết xấu hổ gì cả, ai là vợ chồng già với anh!"
"Con gái chúng ta lớn như thế rồi, không phải vợ chồng già thì là gì?"
"Anh còn dám nhắc tới! Lúc em sinh con gái thì anh đang ở đâu?!"
Hạng Tư Thành gãi đầu. Đột nhiên, anh nhào lên người Vân Tịnh Nhã, nhìn khuôn mặt đỏ ửng của cô, cười hề hề nói: "Vậy chi bằng chúng ta lại sinh một đứa nữa, anh sẽ luôn ở bên sinh mệnh bé nhỏ ấy, nhé?"
Nhìn bờ môi đỏ mọng của cô, Hạng Tư Thành chậm rãi cúi người xuống. Khuôn mặt của Vân Tịnh Nhã đã đỏ bừng từ lâu rồi, cô cảm nhận được hơi thở nam tính của Hạng Tư Thành ngay trên chóp mũi, chậm rãi nhắm mắt lại.
Hơi thở trở nên dồn dập, khi hai bờ môi sắp chạm vào nhau, bất chợt, tiếng chuông điện thoại vang lên. Vân Tịnh Nhã giật mình, cô đẩy Hạng Tư Thành ra, nhìn vào màn hình điện thoại thì thấy là công ty gọi tới.
Là một người say mê công việc, đương nhiên là cô sẽ không chần chừ. Chỉ khổ cho thiếu soái Hạng của chúng ta, vừa mới trào dâng cảm xúc thì lại bị cuộc điện thoại chết tiệt này cắt đứt, khiến anh hận đến mức muốn lột da người đã gọi điện thoại tới.
Có vẻ như người ở đầu bên kia rất sốt ruột. Sau khi tắt máy, Vân Tịnh Nhã nói với anh: "Em phải ra ngoài một chuyến!"
"Sao vậy?"
"Anh còn nhớ bản thiết kế đá quý mà công ty em hợp tác với đại sư Karen không? Đã có thành phẩm rồi, bây giờ công ty đang cần làm quảng cáo. Bởi vì đây là bản thiết kế xuất sắc nhất của đại sư Karen, vậy nên công ty Mộ Tư bọn em cũng định coi nó thành kiểu mẫu hot năm nay, nhưng mấy tìm mấy sao nữ làm đại diện rồi mà vẫn chưa hài lòng, hơn nữa hôm nay nhất định phải chốt được người. Mọi người đang rơi vào thế bí ở công ty quảng cáo, vừa rồi chủ tịch gọi điện thoại cho em, em phải đi xem sao!"
Vua Bá đứng nghiêm: "Đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ!"
"Được, nơi này giao cho anh!"
Hạng Tư Thành vừa đi, trên mặt Vua Bá hiện lên nét tàn nhẫn, anh ta xả một băng đạn về phía đám người đang ngả nghiêng lảo đảo kia!
"Năm người một đội, năm đội một hàng! Chạy cho tao!"
Những tiếng rên rỉ vang khắp khu vực ngoại ô!
Về đến nhà, Vân Tịnh Nhã sắp xếp cho Vân Yên Nhi đi ngủ rồi nằm vật ra sô pha, cô thở phào một hơi nhẹ nhõm: "Ở nhà vẫn là thoải mái nhất!"
Nhìn dáng người thướt tha của cô trên sô pha, trái tim Hạng Tư Thành rung động. Anh cười hề hề, ngồi vào bên cạnh cô, bàn tay ôm lấy eo cô một cách tự nhiên. Còn chưa đụng vào thì Vân Tịnh Nhã đã hất cặp "móng heo" ấy của anh đi, lườm anh một cái rồi nhẹ giọng nói: "Anh định làm gì hả!"
"Ha ha... Chúng ta cũng là vợ chồng già rồi, có phải cũng nên sống cuộc sống vợ chồng bình thường rồi không?"
Vân Tịnh Nhã đỏ mặt, phì cười nói: "Không biết xấu hổ gì cả, ai là vợ chồng già với anh!"
"Con gái chúng ta lớn như thế rồi, không phải vợ chồng già thì là gì?"
"Anh còn dám nhắc tới! Lúc em sinh con gái thì anh đang ở đâu?!"
Hạng Tư Thành gãi đầu. Đột nhiên, anh nhào lên người Vân Tịnh Nhã, nhìn khuôn mặt đỏ ửng của cô, cười hề hề nói: "Vậy chi bằng chúng ta lại sinh một đứa nữa, anh sẽ luôn ở bên sinh mệnh bé nhỏ ấy, nhé?"
Nhìn bờ môi đỏ mọng của cô, Hạng Tư Thành chậm rãi cúi người xuống. Khuôn mặt của Vân Tịnh Nhã đã đỏ bừng từ lâu rồi, cô cảm nhận được hơi thở nam tính của Hạng Tư Thành ngay trên chóp mũi, chậm rãi nhắm mắt lại.
Hơi thở trở nên dồn dập, khi hai bờ môi sắp chạm vào nhau, bất chợt, tiếng chuông điện thoại vang lên. Vân Tịnh Nhã giật mình, cô đẩy Hạng Tư Thành ra, nhìn vào màn hình điện thoại thì thấy là công ty gọi tới.
Là một người say mê công việc, đương nhiên là cô sẽ không chần chừ. Chỉ khổ cho thiếu soái Hạng của chúng ta, vừa mới trào dâng cảm xúc thì lại bị cuộc điện thoại chết tiệt này cắt đứt, khiến anh hận đến mức muốn lột da người đã gọi điện thoại tới.
Có vẻ như người ở đầu bên kia rất sốt ruột. Sau khi tắt máy, Vân Tịnh Nhã nói với anh: "Em phải ra ngoài một chuyến!"
"Sao vậy?"
"Anh còn nhớ bản thiết kế đá quý mà công ty em hợp tác với đại sư Karen không? Đã có thành phẩm rồi, bây giờ công ty đang cần làm quảng cáo. Bởi vì đây là bản thiết kế xuất sắc nhất của đại sư Karen, vậy nên công ty Mộ Tư bọn em cũng định coi nó thành kiểu mẫu hot năm nay, nhưng mấy tìm mấy sao nữ làm đại diện rồi mà vẫn chưa hài lòng, hơn nữa hôm nay nhất định phải chốt được người. Mọi người đang rơi vào thế bí ở công ty quảng cáo, vừa rồi chủ tịch gọi điện thoại cho em, em phải đi xem sao!"
Hạng Tư Thành gật đầu: "Được rồi, để anh đưa em đi!"
Vân Tịnh Nhã không từ chối, hai người đi thẳng tới công ty quảng cáo lớn nhất Thiên Hải - công ty thiết kế quảng cáo Mộng Phi.
Vào đến phòng chụp ảnh, một nhóm người đang giằng co ở trong đó, hơn nữa bầu không khí không mấy vui vẻ.
"Giám đốc Vân, cô tới rồi!"
----------------------------